Chương 6
Sau khi tôi cúp máy, cả ba người họ thay phiên gọi lại liên tục.
Tôi dứt khoát chặn hết.
Trong camera giám sát, ba người tức đến đỏ cả mặt, như tổ tiên nhập xác, đấm ngực gào rú.
Hứa Diễn Dương thì càng thảm, ngồi sụp xuống đất khóc lóc:
“Ba ơi làm sao đây! Con không muốn đi tù đâu!
Con còn chưa hưởng thụ đủ mà! Sao có thể ngồi tù được chứ!”
Ba tôi nghiến răng ken két, đột nhiên đập tay lên đùi đánh rầm:
“Đi! Ngày mai ba với mẹ mày đến thẳng công ty con nhỏ đó! Hỏi xem nó đi công tác chỗ nào, mình tới tận nơi bắt nó về! Cái thứ không biết điều, cứ đánh cho một trận là chịu thay tội thôi! Bằng chứng gì? Xời, nó tự miệng nhận rồi là đủ, cần gì chứng cứ nữa!”
Hứa Diễn Dương như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, lập tức đứng dậy gật đầu như gà mổ thóc:
“Vẫn là ba thông minh nhất!”
Tôi nhìn cái bản mặt tự đắc của ông ta, lại nhìn hai mẹ con lấp lánh ánh mắt ngưỡng mộ bên cạnh.
Chỉ biết cười khẩy.
Cứ đi công ty tôi đi, đảm bảo đến nơi là tịt ngòi ngay.
Tôi đã nộp đơn nghỉ việc từ hôm qua rồi.
Chưa kể, nhờ trí nhớ kiếp trước, tôi đã mua lại dãy số trúng độc đắc, còn mua hẳn mười vé.
Tính ra cũng phải trúng hơn ba mươi triệu tệ.
Để xem bọn họ biết tin xong có tức đến chết không.
Sáng hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã mở camera.
Thấy ba mẹ con kia dậy từ sáng sớm, hớt hải ra khỏi nhà.
Một đồng nghiệp cũ còn gửi tôi đoạn clip ghi lại cảnh ba người họ gây chuyện ở quầy lễ tân công ty.
Cuối cùng bị dọa báo công an, cả ba cuống cuồng bỏ chạy như vịt.
Chẳng bao lâu, họ thất thểu quay về nhà.
Vừa vào cửa, Hứa Diễn Dương đã òa lên khóc:
“Ba ơi, giờ phải làm sao đây! Không ai liên lạc được với Hứa Tranh hết, thời gian thì không thể kéo dài thêm nữa…
Cảnh sát chắc sắp lần ra tới nhà mình rồi. Con không muốn ngồi tù đâu!”
Ba tôi trông tiều tụy thấy rõ, vỗ vai nó an ủi:
“Con yên tâm, ba sao nỡ để con đi tù được chứ!
Nhưng con nói đúng, giờ không thể chần chừ thêm nữa.”
Nói xong, ông ta và Hứa Diễn Dương nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay sang...
Nhìn mẹ tôi.
Tôi lập tức hiểu ra.
Hai cha con này đúng là độc ác, tìm không ra tôi thì quay sang tính đẩy mẹ tôi ra gánh tội thay.
Mẹ tôi cũng phản ứng lại, lập tức bật dậy:
“Mấy người định làm gì?! Định đẩy tôi ra gánh tội thay à?! Tôi không chịu đâu! Dựa vào đâu mà Hứa Diễn Dương không ngồi tù, tôi phải đi?! Tôi bao nhiêu tuổi rồi? Ngày nào cũng hầu hạ hai cha con các người là đủ khổ rồi, giờ còn định bắt tôi đi tù nữa?! Đừng hòng!”
Ối giời, lúc này không còn là “cục cưng ngoan ngoãn” nữa ha.
Quả là chỉ có khi đòn roi giáng xuống đầu mình, mới biết đau là gì.
Ba tôi nheo mắt, túm lấy mẹ tôi rồi tát thẳng vào mặt bà:
“Im mồm! Nó là con trai ruột của bà đấy, bà muốn nhìn nó chịu khổ trong tù à?! Nó là độc đinh nhà họ Hứa, phải giữ hương khói cho dòng họ! Còn bà thì sao? Bà đâu có mang họ Hứa! Hy sinh chút có sao đâu?!”
Mẹ tôi còn đang gào lên giãy giụa, hai người đang giằng co thì chuông cửa bỗng vang lên.
Cả đám sững lại.
Hứa Diễn Dương run rẩy rón rén ra xem, vừa nhìn xong lập tức tái mét, toàn thân co rúm lại.
Tôi phóng to màn hình — dưới chân cậu ta có một vũng nước nhỏ đang loang ra.
Tsk tsk, sợ đến đái ra quần luôn rồi cơ đấy.
“Ba… là cảnh sát đến! Làm sao bây giờ?!”
Ba tôi quýnh quáng chạy đi lấy cây lau nhà lau sạch, rồi bảo con trai đi thay đồ:
“Vào phòng ngay! Đừng có ló đầu ra! Cấm hé một chữ!”
Sau đó quay sang mẹ tôi, gằn giọng đe dọa:
“Bà tốt nhất suy nghĩ cho kỹ! Nếu bà dám để con trai tôi đi tù, tôi sẽ giết bà luôn đấy!”