Cả Nhà Muốn Tôi Thế Tội, Tôi Bắt Bọn Họ Phải Trả Giá

Chương 7: [HẾT]

Chương 7: [HẾT]
Cửa vừa mở ra, ba tôi đã buột miệng hét lên:
“Cảnh sát ơi, là vợ tôi làm đấy!”
Mẹ tôi thì cúi đầu không nói gì.
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Ba tôi vội vã khai báo như vậy, không sợ cảnh sát nghi ngờ à?
Huống chi cái vẻ mặt miễn cưỡng kia của mẹ tôi, ai nhìn vào chẳng thấy có vấn đề?
Quả nhiên, cảnh sát không nói hai lời, đưa cả ba tôi lẫn mẹ tôi đi luôn.
Kể cả Hứa Diễn Dương đang trốn trong phòng cũng không thoát.
Tôi tắt màn hình giám sát, bắt đầu chỉnh lại toàn bộ đoạn ghi hình.
Hôm sau, ba tôi và Hứa Diễn Dương được thả về.
Có vẻ cảnh sát chưa tìm được bằng chứng họ dựng chuyện giả mạo, nên không thể giữ lại lâu.
Hai người về đến nhà, thở phào vỗ ngực:
“May quá, may là còn có người gánh tội thay.”
Xong xuôi, Hứa Diễn Dương lại bắt đầu than thở:
“Ba ơi, giờ sao sống nổi… Không có mẹ lo cho tụi mình thì sống kiểu gì? Con còn phải mua xe, mua nhà nữa mà!”
Ba tôi xua tay không mấy để tâm:
“Thì còn chị mày đấy thôi! Con nhỏ vẫn còn ở đây mà, hộ khẩu cũng chưa chuyển đi đâu, chẳng lẽ nó trốn được à?
Đợi thêm mấy hôm nữa, tụi mình giả vờ như không có chuyện gì, gọi nó về nhà, lừa nó ký tên nhận tội!
Chờ lấy được năm trăm triệu của nó, mang đi đầu tư cổ phiếu, lãi mẹ đẻ lãi con, sau này nhà mình phát tài là cái chắc!”
Tôi bật cười, trợn mắt chán nản.
Bọn họ nghĩ dễ thật, còn định đầu tư chứng khoán cơ đấy.
Với cái đầu óc đó, chưa đầy một tuần là bay luôn cả quần chíp!
Tôi tắt màn hình, xách túi đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Hai cha con còn đang nằm mơ giữa ban ngày, lát nữa thì biết ngay trời sập là thế nào.
...
Chưa đầy nửa tiếng sau, cảnh sát đã dẫn ba con họ Hứa tới đồn.
Tôi vẫn chưa rời đi, cố tình đợi họ đến.
Cả hai bị áp giải xuống xe, vừa thấy tôi đã trợn trừng kinh ngạc.
Tôi mỉm cười, thong thả nói:
“Là tôi báo cảnh sát đấy. Mấy ngày qua các người bàn chuyện đẩy người khác chịu tội, tất cả đều bị camera ghi lại rồi.”
“Camera gì cơ?!”
Hứa Diễn Dương như phát điên, muốn lao tới đánh tôi.
Tiếc là giờ cậu ta đang bị còng tay, chân cũng khóa lại.
Vừa động một cái đã bị cảnh sát đè úp xuống đất.
Ba tôi cũng bị trấn áp tương tự.
Tôi thong thả bước đến gần, nhoẻn miệng cười:
“Nghe nói, cậu tông người là vì ba mẹ nói tôi có năm trăm triệu trong tài khoản, cậu mừng quá nên đạp ga mạnh quá phải không? Nghe nói, mấy người còn định lừa tôi về nhà nhận tội thay? Nghe nói, cậu còn định mở công ty, cưới vợ, làm giàu? Ừ, mơ đẹp đấy. Chỉ tiếc là, từ giờ chỉ có thể mơ trong tù thôi.”
Tôi cúi xuống, nhìn ba mình đang nằm bẹp dưới đất.
Ông ta nghiến răng kèn kẹt, trợn mắt đe dọa:
“Hứa Tranh, mày đừng có mà đắc ý! Chờ tao ra tù xem tao có đánh chết mày không!
Cả nhà ruột thịt mà mày cũng dám hại, không sợ báo ứng hả con khốn?!”
Tôi phá lên cười:
“Ra tù á? Ông nghĩ ông được ra sớm lắm hả?
Ừ thì ông không phải người đâm chết, nhưng ông bao che, còn dựng chuyện vu khống, cản trở điều tra.
Nhiều tội gộp lại, phạt nặng là cái chắc. Ra được tù, chắc ông cũng già khọm rồi!”
Tôi còn quay sang hỏi cảnh sát bên cạnh xem án phạt khoảng bao lâu.
Anh ta nói: tình tiết nghiêm trọng như vậy, ít cũng mười năm tù giam.
Ba tôi nghe xong mặt xám ngoét.
Tôi vui đến mức chẳng buồn giấu, hớn hở nói tiếp:
“À đúng rồi, nhân tiện nói thêm. Tôi ấy mà, mới cào trúng vé số.
Trúng mấy chục triệu cơ đấy! So với năm trăm triệu trong tài khoản thì thấm tháp gì đâu.”
Cha con nhà họ Hứa nhìn nhau, rồi cùng gào rú thảm thiết.
Tôi không thèm đoái hoài, bước thẳng ra ngoài.
Nửa năm sau, ba mẹ con họ cũng được tuyên án.
Hứa Diễn Dương do tình tiết cực kỳ nghiêm trọng, tông người rồi còn cán lại lần hai, bị quy thành tội cố ý giết người.
Kết án tử hình, thi hành sau ba tháng.
Ba tôi bị phạt mười năm tù vì các tội danh liên quan, mẹ tôi nhẹ hơn, ba năm là được thả.
Trong thời gian đó, hai ông bà còn dày mặt đòi tôi chuyển tiền vào tài khoản tù mỗi tháng năm chục triệu, nói là “tiền sinh hoạt”.
Nhưng tôi đã điều tra trước: trong tù ăn uống cực rẻ, vài hào một bữa, còn có thể tự khâu vá kiếm tiền.
Cần gì đến từng đó tiền?
Tôi mặc kệ.
Còn Hứa Diễn Dương, liên tục gửi thư trách móc, nói tại sao tôi không cứu cậu ta.
Tôi xem xong lặng lẽ xé toạc.
Cậu ta cứ thắc mắc mãi, nhưng thực ra chẳng cần vội đâu.
Chờ thêm ba tháng nữa thôi.
Đến lúc cậu ta xuống địa ngục, sẽ biết rõ lý do.
Vì tất cả những gì cậu ta nhận được—
Đều là đáng đời.
(Hết)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất