Chương 6
Tối về, em tôi đã lấy lại vẻ bình thường, hớn hở mang bảng điểm đặt trước mặt ba:
"Ba, con lại đứng nhất toàn thành phố rồi, con cũng muốn vào công ty!"
"Con chắc chắn giỏi hơn chị con nhiều! Cả thầy cô cũng nói con thông minh hơn cả con trai nữa!"
Mẹ cũng phụ họa:
"Đúng vậy, từ nhỏ con bé đã rất thông minh. Cho nó vào công ty làm cùng ba, cũng xem như sớm thích nghi dần."
"Thích nghi cái gì? Tôi còn chưa cho phép mà!"
Ba đột nhiên nổi giận, đá đổ cả bàn, trừng mắt nhìn em tôi:
"Người thừa kế của nhà họ Hứa lại là đứa con gái hay nói dối, người lúc nào cũng bốc mùi như rác sao?"
"Đừng tưởng tôi không biết. Kỳ thi trước ai là người đứng nhất, trong lòng cô rõ ràng hơn ai hết."
Rồi ông quay sang mẹ, giọng càng thêm lạnh:
"Còn bà nữa. Suốt ngày khoe là dạy con gái giỏi, mà đến vệ sinh cá nhân còn không dạy được!"
Ba càng nói càng tức, bất ngờ bóp chặt cổ mẹ:
"Tôi thấy bà không xứng làm vợ tôi! Nếu không thì sao lại có thể nhận cá thối là ngọc quý!"
Nói xong, ba đứng dậy, bỏ đi không ngoảnh lại.
"Khinh Khinh, dọn chỗ này đi."
Tôi đáp lời một cách cung kính, "Vâng, ba."
Người giúp việc bắt đầu dọn dẹp đống hỗn loạn.
Mẹ thì ngồi thừ trên sàn, run rẩy không ngừng, ánh mắt đầy oán hận nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn em gái.
"Tại sao... tại sao mày lại làm mẹ mất mặt như thế? Sao lại thối đến vậy?"
Chất lỏng sền sệt nhỏ từ người bà xuống, bà bước từng bước tới gần em gái tôi, rồi túm lấy tóc nó mà giật mạnh.
Tôi đang ngồi xem kịch thì bà đột nhiên lao tới, tát tôi một cái:
"Mày là chị, sao không trông em cho đàng hoàng? Chính mày đã hại em mày!"
Nhưng tôi dễ dàng gạt tay bà ra.
"Mẹ à, nếu mẹ còn không giữ bình tĩnh, ba thật sự sẽ ly hôn đó."
Mặt mẹ gần như chia làm hai nửa – một nửa giận dữ, một nửa hoảng sợ.
Hai cảm xúc kéo co khiến bà càng trở nên mất kiểm soát.
Sau khi quay vòng tại chỗ mấy vòng, bà lại kéo tóc em gái tôi, vung tay tát lia lịa.
Xả được cơn tức, bà đạp em tôi lăn qua một bên.
"Tôi phải làm sao đây? Phải làm sao mới được?"
Tôi thong thả đáp: "Sinh một đứa con trai đi."
"Mày điên rồi à?"
Hai giọng nói cùng lúc vang lên – là mẹ và em tôi.
Bị đánh đến choáng váng, em gái tôi nghe vậy thì giật mình tỉnh ra.
Nó run rẩy bước tới, nắm lấy tay mẹ:
"Mẹ, con sai rồi, con sẽ nghe lời, sau này nhất định sẽ tốt hơn... mẹ, chị ấy lừa mẹ đấy, mà mẹ chẳng phải là đã không còn khả năng..."
"Câm miệng!"
Mẹ dùng hết sức tát vào mặt em tôi.
Máu mũi nó phun ra, chảy thành dòng loang lổ trước ngực.
Tôi quay mặt đi, dửng dưng ra lệnh người giúp việc đưa nó đi bệnh viện.
Khi trong phòng chỉ còn hai người, mẹ thở hắt ra, nhìn tôi nghi ngờ:
"Con có cách nào để mẹ mang thai lại được à?"
"Mẹ à, mẹ rõ là biết, sao còn phải giả vờ không hiểu?"
Tôi bật cười.