Chương 7: Giải Quyết Nỗi Lo!
Lục Huyền biết người này họ Hoàng, sống khá gần tiểu viện của hắn. Gã này đã lăn lộn trong điểm tập hợp này khá lâu rồi, coi như một người nắm rõ đủ thứ tin đồn ở khu Bắc này như lòng bàn tay.
Nhưng muốn hỏi gã chuyện gì, cần phải bỏ ra một khoản thù lao nhất định.
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Huyền, bộ râu cá trê trên mép trung niên họ Hoàng nọ hơi nhếch lên, gã lập tức nặn ra khuôn mặt tươi cười, đón chào Lục Huyền: "Lục tiểu đạo hữu, đã lâu không gặp, không biết ta có thể giúp được gì cho ngươi?"
Lục Huyền cười đáp: "Đúng là ta đang có chuyện cần thỉnh giáo Hoàng sư huynh đây.”
“Nghe nói mạng lưới giao thiệp của sư huynh cực lớn, lại quen thuộc mỗi một vị tu sĩ thuộc đủ loại cấp bậc khác nhau ở khu Bắc này, không biết ngươi có thể giới thiệu vài người cho ta hay không?”
“Thêm mấy điểm yêu cầu, đầu tiên là tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, thứ hai là tinh thông thuật pháp có sát thương mạnh, có khả năng khống chế thuật pháp tinh tế, hoặc là các loại pháp khí tương tự; điểm cuối cùng là giới hạn trong phạm vi khu Bắc, hơn nữa còn có thể lập tức tìm được." Lục Huyền nói với tu sĩ trung niên họ Hoàng kia, cũng đồng thời đưa một viên toái linh tới.
Hắn cũng không hy vọng xa vời có thể tìm được tu sĩ với tu vi cao hơn.
Mặc dù làm như vậy, có thể đẩy nhanh tốc độ giải quyết Hắc Nha ấu trùng trong linh điền của hắn, nhưng thuê một gã tu sĩ Luyện Khí tầng năm thì khoản thù lao phải trả cực lớn, cao hơn không chỉ gấp đôi so với khoản thù lao cần trả cho một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn.
Cộng thêm Linh Huỳnh Thảo đã bị ăn mòn tương đối nặng, nếu không kịp thời giải quyết, thì thứ bản thân hắn tổn thất không chỉ là một gốc hoặc càng nhiều Linh Huỳnh Thảo hơn, còn cả những quầng sáng trắng được khen thưởng sau khi gốc Linh Huỳnh Thảo kia thành thục nữa.
Đó là lý do vì sao người xưa nay tiết kiệm như Lục Huyền cũng đành phải nhịn đau, trả giá bằng nhiều toái linh như vậy, thậm chí còn muốn lập tức tìm được tu sĩ Luyện Khí tầng bốn… Hết thảy những chuyện này, hắn nguyện ý làm, chỉ mong bản thân có thể mau chóng giải quyết được đám Hắc Nha ấu trùng trong linh điền kia, càng sớm càng tốt.
Tu sĩ trung niên nọ tiếp nhận viên toái linh do Lục Huyền đưa tới, rõ ràng là nụ cười trên mặt đã trở nên nóng bỏng tự nhiên hơn rất nhiều. Gã thủng thẳng trả lời: "Đúng là ở khu Bắc này có không ít tu sĩ Luyện Khí tầng bốn, chỉ có điều… đối tượng có thể thỏa mãn được mấy điều kiện của Lục tiểu đạo hữu, lại không có mấy. Theo ta biết được, ở gần đây có ba người như vậy.”
“Một là Lăng Vân tiên tử, tu vi tương đối cao thâm, trong tay sở hữu một bộ pháp khí Hồng Vân Châm, đã sử dụng đến xuất thần nhập hóa, đồng thời đáp ứng cả hai yêu cầu là lực sát thương mạnh và khả năng khống chế chính xác.”
“Ngoài ra còn có Tần Minh đạo hữu, người này có trình độ khá sâu trên phương diện thuật pháp hệ băng, khả năng sát thương có vẻ không đủ, nhưng khả năng kiểm soát lại thuộc hàng đầu.”
“Cuối cùng là một vị tên Lý Húc đạo hữu, người này si mê kiếm đạo, có một loại bản lĩnh hóa kiếm khí thành sợi, cũng phù hợp với yêu cầu của Lục tiểu đạo hữu."
Gã lập tức báo địa chỉ của ba vị tu sĩ Luyện Khí tầng bốn kia cho Lục Huyền, sau khi thấy hắn gật đầu ghi nhớ, mới cười tủm tỉm hỏi thêm: "Không bằng ta đi cùng Lục tiểu đạo hữu một lần, trực tiếp dẫn ngươi đi thăm hỏi ba gã đồng đạo này?”
“Ý tốt của Hoàng sư huynh, Lục mỗ xin lĩnh, việc khác sẽ không làm phiền sư huynh nữa."
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Lục Huyền lại nghĩ, nếu để ngươi đi cùng, ta lại mất thêm một khoản phí khác ư?
Sau đó, hắn lập tức ôm quyền cảm tạ rồi xoay người rời đi.
Hắn không lo lắng tên tu sĩ trung niên này sẽ lừa mình, dù sao đây cũng là kế sinh nhai của gã, không có chuyện tự gã lại đập đổ chén cơm của mình.
… truye^.n y~y ...
Trong viện.
Mặt sau của Linh Huỳnh Thảo vốn đang bị những đường chỉ đen ăn mòn, đột nhiên một lớp sương mỏng chợt xuất hiện, rồi nhanh chóng lan rộng ra ngoài, mang theo cái lạnh thấu xương.
Đám Hắc Nha ấu trùng cảm ứng được hơi lạnh buốt giá đang nhanh chóng tới gần mình, những sợi tơ mỏng kia lập tức xoắn lại, mắt thấy chúng đang muốn thoát ra khỏi chiếc lá kia, nhưng tốc độ thoát ra của chúng lại không theo kịp tốc độ lan rộng của băng sương.
Rất nhanh, những đường chỉ đen mảnh ấy lập tức bị đóng băng thành một tầng băng mỏng.
Chỉ trong nháy mắt khi tiếp xúc, băng sương vốn có hình dạng giống hệt những bông hoa tuyết đã đông cứng lại, trở nên khá cứng rắn.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, một tầng băng phiến đã vỡ vụn, kéo theo cả đám Hắc Nha ấu trùng đang bị đóng băng bên trong, cùng nhau rơi xuống dưới.
Lòng bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vươn ra, hứng lấy tất cả những mảnh băng vỡ vụn kia.
"Oa, Tần sư huynh… quả nhiên người cũng như tên, ngươi sử dụng Sương Giáp Thuật đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa rồi, tại hạ bội phục."
Lục Huyền nhìn phiến lá Linh Huỳnh Thảo không hề bị hư hao chút nào dưới lớp băng sương kia, nửa thật nửa giả mở miệng kinh hô thành tiếng.
Chủ nhân của bàn tay trắng nõn kia là một gã tu sĩ trắng mập.
Gã vừa mỉm cười ha hả vừa nhét mấy miếng băng phiến đã vỡ vụn kia vào trong ngực.