Chương 141: Tuy nàng này xinh đẹp, nhưng đáng tiếc có bệnh!
Nói thật, diện mạo của Trần Trường An không xấu, dáng người thon dài, mặc một bộ áo bào trắng, diện mạo tuy không đến mức tuấn mỹ, nhưng cũng có thể nói là tuấn tú, ôn tồn lễ độ, đặc biệt là cả người toát ra khí chất xuất trần.
Dù là trong lòng Linh Bảo Nhi, Cái Đuôi Nhỏ, hoặc là yêu quái, thậm chí là những người bên ngoài đó.
Hình tượng của Trần Trường An đều là cao nhân trích tiên, nếu không triển lộ thực lực mạnh mẽ, vậy cũng sẽ cho rằng hắn là một công tử tài hoa phong nhã.
Từ chỗ Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ, Trần Trường An cuối cùng cũng tìm về tự tin.
Nhìn Giang Ngọc Thiền đang hôn mê, trong lòng hắn có một kết luận.
Tuy nàng này xinh đẹp, nhưng đáng tiếc có bệnh.
Chỉ là Trần Trường An không ngờ tiên nhân cũng sẽ sinh bệnh.
Trần Trường An rất đồng tình nhìn Giang Ngọc Thiền hôn mê ngã xuống đất, lắc đầu, khẽ than một tiếng đáng tiếc.
Lúc này, Linh Bảo Nhi bên cạnh hỏi: “Sư phụ đại nhân, nàng ấy làm sao vậy?”
“Không rõ lắm, hẳn là nàng ấy bị một loại bệnh gián đoạn tinh thần dị thường.” Trần Trường An phỏng đoán.
Tuy Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ nghe không hiểu thuật ngữ cao thâm mà Trần Trường An nói, nhưng cũng nghe hiểu một chút.
Đó chính là Giang Ngọc Thiền có bệnh.
Linh Bảo Nhi nói thầm: “Sư phụ đại nhân, tiên nhân mạnh như vậy, cũng sẽ sinh bệnh sao?”
Trần Trường An gật đầu, cảm thán.
“Tiên nhân còn có thể trường sinh sao? Ta thấy chưa chắc, nhưng nhân sinh lại có bát khổ, sinh lão bệnh tử, ái ly biệt, oán tằng hội, cầu bất đắc, ngũ uẩn xí thạnh, tiên nhân sao, có chút tật xấu cũng là bình thường.”
Lời này vừa nói ra, dưới lực lượng của “Tiên đạo chân giải”, khiến Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ hiểu được một loại đại đạo sâu sắc, không khỏi làm bọn họ rất kính nể.
Sư phụ đại nhân không hổ là sư phụ đại nhân, cho dù là một lời tùy ý, cũng ẩn chứa ý nghĩa đại đạo.
Trần Trường An cũng không biết Linh Bảo Nhi và Cái Đuôi Nhỏ đều có chút hiểu biết thông qua những lời này của Trần Trường An, chỉ là trong lòng thầm than một tiếng.
“Đáng tiếc 36D này, đáng tiếc dung nhan xinh đẹp này, xem ra ông trời quả nhiên là công bằng.”
Một châu trong đại lục Cửu Châu, Vân Châu.
Nơi đây mây mù lượn lờ, hơi nước mông lung, mười dặm một suối, trăm dặm một sông, khắp nơi đều là núi xanh, đầm lấy, thừa thãi cá chép rồng.
Oanh!
Đột nhiên, đám mây phía chân trời bị đánh tan xơ xác, lực lượng khổng lồ, giống như có quái vật khổng lồ khủng bố đến từ sâu trong Vân Châu, hướng đi tới đúng là Quý Châu!
“Ô ô...”
Có tiếng kèn nặng nề xa xưa cắt qua thiên địa truyền tới.
Đó là một con thuyền màu đồng cổ thật lớn, giống như một tòa núi lớn, ánh sáng màu đồng lập loè, nhìn nặng nề, mang đến cảm giác áp bách cho người ta.
Giữa Vân Châu giữa, có tu sĩ thấy được con thuyền màu đồng cổ này.
Có người kinh ngạc hô lên: “Là tiên thuyền của chủ nhân Vụ Châu.”
“Tiên thuyền này hình như đi về phía Quý Châu.”
“Không sai, nghe nói nửa tháng trước, ở Quý Châu có một cao nhân tuyệt thế giết chết tiên nhân, chủ nhân Vụ Châu hôm đó đã cảm nhận được khí tức của đỉnh Vụ Châu.”
Lời này vừa nói ra, có người kinh hô: “Nghe đồn đỉnh Vụ Châu ở trong tay công chúa điện hạ, nói như vậy, chẳng lẽ công chúa điện hạ ẩn thân ở Quý Châu?”
“Nhất định không sai.”
Mà ở đầu thuyền, lúc này đang có một bóng dáng đứng thẳng.
Phật y màu vàng ông ta mặc bay phất phới, tóc vàng tung bay, thân hình cao lớn, dáng vẻ tuấn mỹ, trước ngực treo một chuỗi xá lợi, phật quang bao phủ thân thể, đã xuất hiện ý Phật trên người!
Ánh mắt ông ta bình thản thâm thúy, đôi tay chắp sau lưng, nhìn phương xa, tự nói một mình, giọng nói ông ta mờ ảo, vô bi vô hỉ.
“A Miêu, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
“Cao nhân tuyệt thế đánh bại tiên nhân, Trần Trường An, thật là thú vị.”
Ngay lập tức, tiên thuyền sương mù xuyên phá tầng mây, biến mất trên trời cao.
Vân Châu, cách núi cổ Thanh Đồng một tòa thành lớn, thành này rất lớn, chiếm vạn dặm đất, cổ tích loang lổ, lại càng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng.
Trong thành, tu sĩ rộn ràng nhốn nháo, Nhân tộc, Yêu tộc, yêu ma, ác quỷ, ngư long hỗn tạp.
Lúc này, có không ít tu sĩ mạnh mẽ trong thành đều đang thảo luận chuyện xảy ra ở Quý Châu.
Một khách điếm.
Xà Tử Nghịch, Hồng Y và Thác Bạt Dã ngồi trong đó, nghe những tu sĩ khác thảo luận.
Ánh mắt ba yêu nóng cháy, sùng bái.
Ánh mắt Hồng Y mê ly, lập lòe: “Công tử chiến một trận với tiên nhân, đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy dáng vẻ tuyệt thế của công tử, thật khiến người ta tiếc nuối.
Ánh mắt hai người Xà Tử Nghịch và Thác Bạt Dã ngập tràn sùng bái, còn có cả sự kính trọng với Trần Trường An.
Xà Tử Nghịch nói: “Không ngờ chuyện của công tử đã truyền tới Vân Châu, công tử tuyệt thế, im lặng thì thôi, lên tiếng thì kinh người.”