Chương 63: Ta quả nhiên vẫn là phế vật không sai chút nào! (2)
“Thác Bạt Dã.”
“Công tử, có thuộc hạ.”
“Mười Yêu Vương chết ở chỗ này, nói vậy sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, ngươi đi vào sâu Thập Vạn Đại Sơn hỏi thăm một chút tin tức, xem còn động tĩnh gì hay không, có cơ hội thì dẫn thêm một ít Yêu Vương lại đây.”
Trong lòng Thác Bạt Dã chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ.
Nghe công tử nói, hình như coi Yêu Vương trong Thập Vạn Đại Sơn như cải trắng.
Công tử à, đây chính là đại Yêu Vương, mỗi một người ở Thập Vạn Đại Sơn đều là sự tồn tại thống lĩnh một phương, hiện giờ đều chết trên tay ngài.
Trong Thập Vạn Đại Sơn này còn không nhiều Yêu Vương.
Mười yêu này đã chết thảm, nói vậy mấy Yêu Vương khác cũng không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ.
Đương nhiên, Thác Bạt Dã cũng không nói ra lời như vậy.
Nói ra như vậy, sẽ chỉ khiến bản thân có vẻ vô năng!
Trong lòng Thác Bạt Dã thầm nghĩ: “Hiện giờ Hồng Y và Xà Tử Nghịch đều không ở bên cạnh công tử, mình nhất định phải biểu hiện thật tốt ở trước mặt công tử mới được.”
Hắn thậm chí không chút do dự, cung kính nói: “Công tử, thuộc hạ lập tức đi làm!”
“Rất tốt.”
Thác Bạt Dã lại rời đi.
Trần Trường An duỗi người, nằm lại lên ghế.
“Bồ đề nhỏ, mặt trời có chút lớn, đưa lá cây lại gần đây chút.” Trần Trường An nói với cây bồ đề.
Cây bồ đề đã được Trần Trường An điểm hóa linh trí, thậm chí đã thành yêu, nhưng lại chưa hóa hình, vẫn bảo trì nguyên dạng.
Nó nghe thấy Trần Trường An nói, phát ra âm thanh “ào ào”, cành khô lay động, che khuất mặt trời trên đỉnh đầu Trần Trường An.
“Rất nghe lời, rất tuyệt.”
Trần Trường An khen cây bồ đề một chút.
Cây bồ đề lay động, dường như đang cảm ơn Trần Trường An đã khích lệ.
“Thác Bạt Dã ăn huyết đan cũng hữu dụng, tuy ta chưa từng thử ăn linh đan hóa thành từ linh thảo sẽ có tác dụng gì, nhưng có thể thử xem huyết đan biến thanh từ lực lượng tinh hoa của Nguyên Anh này xem có tác dụng gì hay không?”
Trần Trường An nằm trên ghế, trong lòng nói thầm.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, há mồm ném huyết đan vào trong miệng.
Huyết đan vào miệng là tan, hòa tan tạo ra lực lượng tinh thuần, tràn ngập toàn thân Trần Trường An.
“Cảm giác thân thể ấm áp.”
Trần Trường An có cảm giác.
Trong lòng hắn có chút sung sướng, “Ta không thể tu luyện, chẳng lẽ huyết đan này cũng có thể hữu dụng?”
Nhưng cảm giác thân thể ấm áp, chỉ duy trì trong hai ba nhịp hô hấp, đã biến mất.
Thân thể lại không có bất cứ cảm giác gì.
Trần Trường An cũng không cảm nhận được trong cơ thể có chút lực lượng nào.
Trần Trường An nhìn lên không trung, giống như một con cá mặn ngồi ăn chờ chết: “Ai, huyết đan này vô dụng với ta, ta quả nhiên vẫn là phế vật kia không sai chút nào.”
Nhưng vào lúc này.
“Răng rắc.”
Đột nhiên, trong cơ thể Trần Trường An truyền ra một thanh âm thanh thúy, giống như có gì đó vỡ ra.
Trong phút chốc, một cột sáng màu vàng lao từ trong cơ thể Trần Trường An ra, xuyên tới tận trời.
Ngay sau đó, một mùi hương cực kỳ nồng đậm tràn ngập từ trên người Trần Trường An.
Trần Trường An biến sắc, đứng dậy từ trên ghế.
“Không xong rồi, chẳng lẽ là do huyết đan, đã phá vỡ cấm chế Trường Sinh thể mà sư phụ đặt trong cơ thể ta?”
Sau đó, Trần Trường An lại như một con cá mặn lần nữa tê liệt ngã xuống ghế.
“Vỡ thì cứ vỡ đi, có hệ thống ta còn sợ cái lông gà gì, dù Trường Sinh thể bị bại lộ thì sao chứ, chỉ cần ta không rời khỏi lĩnh vực vô địch, những yêu ma quỷ quái đó còn có thể ăn ta sao.”
Vừa dứt lời.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng kêu “Ngao ô”.
Không biết Linh Bảo Nhi đã xuất hiện từ khi nào, cắn một ngụm trên cánh tay phải Trần Trường An.
“Đau đau đau, dừng tay, không không không, ngậm mồm vào cho ta!!!”
Tay trái Trần Trường An ấn đầu Linh Bảo Nhi.
“Ai da, đau đau đau.”
Linh Bảo Nhi ôm đầu, vẻ mặt uất ức, đầu nhỏ cũng bị đánh sưng lên.
“Hô hô hô, Bảo Nhi, ngươi cắn ta làm gì???”
Trần Trường An ôm cánh tay phải, thổi miệng vết thương, chất vấn Linh Bảo Nhi.
Đặc biệt là một loạt dấu răng trên cánh tay phải, đau đến mức Trần Trường An chảy cả nước mắt.
“Sư phụ đại nhân, người đánh đồ nhi làm gì?”
Khuôn mặt nhỏ của Linh Bảo Nhi vừa ấm ức vừa bất mãn.
Trần Trường An trừng mắt, tức muốn chết.
Còn nhỏ tuổi không học cho giỏi.
Cắn người thì thôi đi.
Còn ác nhân cáo trạng trước.
“Cái gì mà sao lại đánh ngươi, ta còn muốn hỏi ngươi sao lại cắn ta?”
Trần Trường An không nhịn được lại đập Linh Bảo Nhi một cái.
Bản thân mình là người thường, thân thể máu thịt, cũng không phải là tu sĩ Kim Đan.
Bị Kim Đan cắn một miếng.
Làm ơn đi, đồ nhi à, rất đau.
Ngươi có biết sư phụ đại nhân nhà ngươi sợ đau nhất không?
“Nếu còn nói không phải ngươi cắn, ta sẽ đập ngươi một cái.”
“Sư phụ đại nhân đừng mà.”
Linh Bảo Nhi vội vàng ôm đầu, chạy trốn xa xa.