Chương 101: Một kích, rung động toàn trường (3) Chương 101: Một kích, rung động toàn trường (3)
Bước chân của một nhân viên y tế bỗng nhiên lảo đảo một chút, trực tiếp ngã trên mặt đất. Làm cho thí sinh đang bị thương văng xa hơn hai mét.
Thầy chủ nhiệm: “...”
Hiệu trưởng: “...”
Mọi người tại đây: “...”
“Phốc.” Người bị thương thì phun ra một ngụm máu
“Ngươi ngươi không nên nói bậy nói bạ!” Nhân viên ngã sấp xuống vội vàng bò dậy, hằm hằm nhìn Trần Vũ một chút, sau đó nâng thí sinh thụ thương trở lại cáng cứu thương: “Sao rồi? Không bị gì chứ?”
Thí sinh thụ thương che ngực giãy dụa: “Đau đau ”
“Lập tức liền gây tê cho cậu, giải phẫu ngay lập tức.”
“Vậy vậy” thí sinh đưa tay: “Vậy thì thuận tiện cắt dùm tôi bao quy đầu luôn đi ”
Đám người: “...”
Kết thúc chiến đấu của nhóm đầu tiên.
Các nhân viên lên đài thanh lý vết tích.
Trên màn hình lớn cũng hiện lên danh sách nhóm thí sinh thứ hai ra sân.
【 lôi đài thi đấu vòng một nhóm thứ hai: 】
【 lôi đài số 1: Tam Trung ( * ) giao đấu Tam Trung 】
【 lôi đài số 2: Cửu Trung giao đấu Cửu Trung 】
【 lôi đài số 3: Nhất Trung ( * ) giao đấu Lục Trung (* ) 】
【 lôi đài số 4: Thất Trung ( Trần Khải Tử) giao đấu Thất Trung ( Trần Vũ) 】
【 lôi đài số 5: Nhất Trung giao đấu Nhất Trung ( * ) 】
“Đến lượt chúng ta.”
Nhìn thấy danh tự trên màn hình lớn, tinh thần hiệu trưởng run lên, quay đầu nhìn về phía hai người Trần Vũ và Trần Khải Tử: “Hai cậu đều đứng lên đi.”
Hai người đứng dậy, theo bản năng nhìn nhau một chút.
Trần Khải Tử khẽ nhíu mày.
Lấy địa vị của hắn ở Thất Trung, nên là cho tới bây giờ cũng chưa liếc qua Trần Vũ một nào lần cả.
Trong lòng cậu ta thì Trần Vũ chỉ là một kẻ ở tầng chót của xã hội. Hai người ở hai thế giới khác nhau.
Nhưng mà không nghĩ tới, cái tên “tầng chót của xã hội” này cũng có thể tấn cấp, còn có tư cách giao thủ với hắn.
“Cái thế giới này càng ngày càng thần kỳ.” Trần Khải Tử bĩu môi, cởi áo khoác, lộ ra một thân cơ bắp.
Hắn ta cũng không là học sinh bình thường mà là truyền nhân của võ thuật thế gia.
Nếu như thi văn mà không phải sắp xếp theo đẳng cấp khí kình thì hắn có lòng tin có thể vào đến top hai mươi của thành phố Thanh Thành, trở thành tuyển thủ hạt giống.
‘Liền để cho thằng ngốc kia * hiệu trưởng kiến thức một chút, ta là làm thế nào để vào vòng thi đấu chính thức ‘
Nghĩ đến tận đây, Trần Khải Tử cất bước đi về hướng lôi đài.
“Chờ một chút!” Thất Trung hiệu trưởng ngăn hắn ta lại: “Tôi còn không có an bài chiến thuật mà.”
“Chiến thuật gì?” Trần Khải Tử dừng lại, liếc nhìn Trần Vũ một chút: “Đánh với hắn còn phải dùng chiến thuật sao?”
Trần Vũ: “...”
“Cậu đã quên tôi nói những gì rồi sao?” Hiệu trưởng khoa tay múa chân: “Khi thực lực song phương chênh lệch quá lớn, liền phải nhận thua. Để tránh cho một phương thụ thương, cũng có thể giữ lại thể lực cho đối phương.”
Nói xong, hiệu trưởng hỏi Trần Khải Tử: “Đẳng cấp khí kình của cậu là bao nhiêu?”
Trần Khải Tử trả lời: “0.9.”
“Cậu thì sao?” Hiệu trưởng quay đầu lại hỏi.
Trần Vũ trả lời: “0.7.”
“Người yếu hơn nhận thua, hiểu chưa?” Hiệu trưởng lần nữa vỗ vỗ bả vai Trần Vũ.
“Hiểu rồi. Người yếu hơn thì nhận thua, rất hợp lý, chiến thuật an bài cực kỳ tốt.” Trần Vũ gật đầu, cũng đối Trần Khải Tử cười cười.
“Tùy tiện đi.” Trần Khải Tử tiếp tục cất bước, rời khỏi khu chuẩn bị, đi đến lôi đài số 4.
“Vậy tôi cũng đi.” Hoạt động khớp nối một chút, Trần Vũ cũng đi theo lên trên lôi đài.
“Còn nữa! Đừng có nhận thua ngay từ đầu!” Hiệu trưởng hô to: “Kéo một chút thời gian , chờ người khác đánh tới một nửa, không có quá nhiều người xem chú ý rồi mới nhận thua.”
“Biết rõ.” Trần Vũ phất phất tay: “Thầy hoàn toàn có thể tin tưởng ở em.”
“OHOHOHOHOH ”
“Soái ca nhìn em nè!”
“Đi đi đi đi ”
“Cố lên!”
Giữa những tiếng hoan hô huyên náo, Trần Vũ và Trần Khải Tử đi lên lôi đài số 4, mỗi người một góc.
Mặc dù chỉ có thể hấp dẫn một số người xem ở gần lôi đài số bốn, nhưng mà những tiếng ồn ào huyên nào vẫn là làm cho Trần Vũ có ảo giác là mình đã trở thành trung tâm của thế giới.
“Rốt cục đi ra bên ngoài ”
Hít sâu, Trần Vũ áp chế sự kích động, đưa tay vẫy vẫy về phía khán đài.
“Oanh!”
Hơn vạn người xem xung quanh lôi đài số 4 tạo ra thanh thế to lớn hơn, cũng đáp lại với tiếng trống, tiếng vỗ tay, tiếng hò hét càng nhiệt liệt.
Trần Vũ quay người, lại vẫy vẫy tay với khu A.
Khu A thờ ơ.
Bởi vì người xem khu A đang quan chiến lôi đài số 1.
Đương nhiên, ngoại trừ ba người Trần mẫu, Trần Tư Văn, và Kỳ tỷ.
“Úc —— ”
Trần Tư Văn khép hai tay ở bên miệng, hướng lôi đài số 4 lớn tiếng la: “Cố lên nha!”
Nhưng mà thanh âm không truyền được bao xa liền bị bao phủ bởi đông đảo tiếng ồn khác.
“Mẹ, tiểu Vũ vẫy tay với chúng ta đó!”
“Thấy được.” Trần mẫu lấy điện thoại ra, ngắm lôi đài số 4 quay phim.
“Nhưng mà rất kỳ lạ.” Trần Tư Văn lớn tiếng hô bên tai Trần mẫu: “Tại sao Trần Vũ lại đại diện cho trường Thất Trung nhỉ? Ngay từ đầu thì con còn tưởng rằng là trùng tên nữa, không nghĩ lại thật sự là em ấy.”