Chương 100: Một kích, rung động toàn trường (2) Chương 100: Một kích, rung động toàn trường (2)
“Đến!”
“*!”
“Đến!”
“Trần Khải Tử.”
“Có!”
“*...”
Từ trên xuống dưới, toàn bộ điểm xong, hiệu trưởng mộng bức: “Đúng mà, có mười hai người thôi?”
Thầy chủ nhiệm mờ mịt: “Liền. . . Chính là hai à? Tại sao lại có thể là ba được…”
“... Đến, tất cả đồng học, gọi đến tên thì đứng lên.” Hiệu trưởng giơ danh sách, một lần nữa niệm: “**!”
“Đến.” Một thí sinh nam đứng lên.
“*!”
“Đến ngay đây.” Một vị nữ thí sinh đứng lên.
“Trần Khải Tử.”
“Đến.” Trần Khải Tử đứng lên.
“*.”
“Đến…”
Từng người từng người học sinh đứng lên.
Khi đọc hết toàn bộ mười hai người trong danh sách, trong mười ba chỗ ngồi, chỉ còn lại một người còn nằm trên ghế, hưởng thụ thủ pháp xoa bóp chuyên nghiệp của kỹ sư.
“...”
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm về phía người kia…
Trần Vũ: “...”
Đám người: “...”
Trần Khải tử: “? ! !”
“Ồ…” Trần Vũ trấn định chắp tay, vẻ mặt thành thật mở miệng: “Các vị, các ngươi đối với việc phát hành Cyberpunk 2077 nhận không ít comment chê trách của cư dân mạng có ý kiến gì không.”
Đám người: “...”
...
“Ta không biết 2077 là cái gì.”
Thất Trung hiệu trưởng nghiêm túc nói: “Ta chỉ muốn biết là cậu từ đâu mà tới.”
Trần Vũ: “Em từ Nhị Trung tới.”
Hiệu trưởng: “Vậy sao cậu còn chưa cút về Nhị Trung đi? Đến khu chuẩn bị của Thất Trung chúng tôi làm gì.”
“Hiệu trưởng.” Một bên Trần Khải Tử tiến đến bên cạnh hiệu trưởng Thất Trung, mở miệng: “Cậu ta là học sinh chuyển trường từ Nhị Trung tới đây, chung lớp với em.”
” Học sinh chuyển trường?” Hiệu trưởng sững sờ: “Hắn tấn cấp được sao?”
Trần Khải Tử bật cười: “Một học sinh bị Nhị Trung đào thải thì làm sao có thể tấn cấp”
Trần Vũ: “Ta tấn cấp.”
Trần Khải Tử: “...”
Trần Vũ chỉ về phía đài chủ tịch cách đó không xa: “Không tin thì hỏi giám khảo đi.”
“Này” hiệu trưởng cúi đầu, nhìn một chút danh sách trong tay: “Nhưng tại sao trên danh sách lại không có tên của cậu? Cậu không có nói cho chủ nhiệm lớp của mình sao?”
“Em nói rồi mà. Không chỉ nói thôi đâu, em còn chúc nàng sống lâu trăm tuổi nữa.”
“Vậy thì tại sao nàng lại không báo tên của cậu lên danh sách?”
“Cái này thì em cũng không biết.” Trần Vũ buông tay: “Em chỉ là một học sinh chuyển trường, chủ nhiệm lớp một mực không hoan nghênh em. Khi ngồi xe bus, còn đuổi em lên ngồi trên mui xe nữa. Thỉnh thoảng còn dùng lời nói để công kích em, thường xuyên oán giận để em không nói được câu nào cả.”
Trần Khải Tử: “...”
“Hồ nháo!” Hiệu trưởng giận dữ: “Làm loạn! Học sinh chuyển trường thì thế nào? Học sinh chuyển trường thì phải bị kỳ thị sao? Quá không ra gì!”
“Hiệu trưởng ngài đừng nổi giận.” Trần Vũ khuyên nhủ: ” Chủ nhiệm lớp ngoại trừ không thích em, công kích em, kỳ thị em, vẫn là đối xử với em rất tốt.”
Trần Khải Tử: “...”
Thầy chủ nhiệm: “...”
Áp chế lửa giận, hiệu trưởng Thất Trung bực bội nói: “Lão Lưu, sau khi thi đại học kết thúc, để cho chủ nhiệm lớp hắn đến phòng làm việc của ta một chuyến.”
“Vâng Vâng.” Thầy chủ nhiệm liên tục gật đầu.
“Nếu cậu cũng là tấn cấp sinh, vậy thì vào chỗ ngồi xuống đi. Ta đứng được rồi.” Hiệu trưởng vỗ vỗ bả vai Trần Vũ, rồi vung tay lên: “Tất cả ngồi xuống, tiếp tục nghỉ ngơi, giữ gìn thể năng.”
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Dưới sự mong chờ của hơn sáu vạn người ở hiện trường, cuộc thi đấu rốt cục bắt đầu.
Màn hình lớn hiện ra danh sách đối chiến của nhóm đầu tiên.
Trên ghế Trần Vũ mở ra một khe nhỏ trên đôi mắt, nhìn thấy không có tên mình trên màn hình liền nhắm mắt lại, hưởng thụ nhân sĩ chuyên ngành xoa bóp.
Tiếp đó, chưa trải qua mấy phút, không khí ở hiện trường bỗng nhiên nhiệt liệt hẳn lên.
Năm nhóm tuyển thủ đã bắt đầu đánh.
Bởi vì trên mỗi sàn đấu đều có lắp đặt loa phóng thanh, các thí sinh quyền quyền vào thịt, tiếng vang của khí kình, cũng không bị tiếng hoan hô của người xem ở hiện trường che giấu.
Trần Vũ ngồi dậy, mở hai mắt quan sát một hồi.
Phát hiện trên mỗi thí sinh lên lôi đài đều toàn lực ứng phó, chiêu chiêu muốn mạng của đối phương. Cường độ đối kháng không biết tăng lên bao nhiêu đẳng cấp khi so sánh với vòng loại.
Đây mới thi đại học trong trí nhớ của hắn.
“Cố lên!”
“Đông đông đông!”
“Cố lên!”
“Đông đông đông ”
Bên trong thính phòng, tiếp tục truyền đến những tiếng trống dữ dội.
Adrenalin của các thí sinh tăng vọt, bắt đầu đẩy nhanh tốc độ chiến đấu.
Không bao lâu, thắng bại trên năm lôi đài cũng đã được phân định.
Trong đó, một người bại trận ở lôi đài số 3 bị thương nghiêm trọng, đã được các nhân viên y tế nâng lên, đưa vào cứu giúp.
“Hoa lạp lạp lạp ”
Hiện trường lập tức vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, kéo dài không thôi.
Khi bốn nhân viên y tế mang người bị thương đi ngang qua khu chuẩn bị của Thất Trung, thầy chủ nhiệm cũng có chút nhiệt huyết sôi trào, biểu lộ cảm xúc: “Vết sẹo đẹp nhất của một thằng đàn ông chính là vết sẹo sau khi bị trọng thương.”
Trần Vũ nghi ngờ: “Vết sẹo đẹp nhất của một thằng đàn ông không phải là vết sẹo sau khi đã cắt bao quy đầu sao?”