Chương 103: Một kích, rung động toàn trường (5) Chương 103: Một kích, rung động toàn trường (5)
Trần Khải Tử nhíu mày: “Vậy còn đang chờ cái gì nữa?”
Trần Vũ cũng nhíu mày: “Đúng à, vậy còn đang chờ cái gì sao?””
Trần Khải Tử: “Nhanh nhận thua đi!”
Trần Vũ: “Nhận đi.”
Dưới đài, hiệu trưởng Thất Trung cũng lo lắng, hô to: “Được rồi! một lát nữa là những lôi đài khác cũng kết thúc rồi! Nhận thua! Nhận thua nhanh lên!”
“Được rồi.” Trần Vũ dựng lên một cái OK thủ thế, nói với Trần Khải Tử: “Nhanh nhận thua đi!”
“Ừm.” Trần Khải Tử gật đầu: “Được, nhanh lên.”
“... ”
” ...”
Hai người lại tiếp tục lâm vào trầm mặc.
Đồng thời chiến đấu trên lôi đài số 1 cũng đã kết thúc.
Trần Khải Tử nổi giận, lớn tiếng thúc giục: “Nhận thua đi? !”
Trần Vũ lập tức quay đầu nhìn về phía giám khảo: “Trọng tài, hắn nhận thua.”
“à, hiểu rồi.” Giám khảo gật gật đầu, nhấc tay: “Như vậy tôi tuyên bố, bởi vì tuyển thủ bên A nhận… ”
“Chờ…chờ một cái!” Trần Khải Tử mơ màng, vội vàng chen ngang: “Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra? Ai nhận thua?”
Giám khảo nghi hoặc: ” Hắn không phải nói là ngươi đã nhận thua sao?”
“Đánh rắm! Ta tại sao phải nhận thua? ! Người nhận thua là hắn mới đúng!” Trần Khải Tử rống to.
Trần Vũ: “? ? ?”
Giám khảo cũng mộng: “Cuối cùng thì trong hai người thì ai mới là người nhận thua?”
“Khẳng định là hắn nhận thua à!” Trần Vũ đưa tay, chỉ vào Trần Khải Tử, giận dữ mắng mỏ: “Trần Khải Tử! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Liền lời của hiệu trưởng cũng không nghe sao? !”
Trần Khải Tử cảm thấy bị tăng huyết áp trong nháy mắt, hận không thể một cước đạp bay thằng ngốc ở đối diện.
Dưới đài, trên trán của hiệu trưởng Thất Trung cũng đầy mồ hôi: “Các cậu đang lề mề cái gì? ! Nhanh nhận thua đi! Trần… cậu gọi là Trần cái gì vậy? Nhận thua! !”
“Hắn gọi Trần Khải Tử.” Trần Vũ cũng hỏa: “Đã nghe thấy chưa? Hiệu trưởng để ngươi nhận thua, sắp hết thời gian rồi.”
Sắc mặt Trần Khải Tử cũng đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Dis mẹ ngươi cố ý phải không?”
Mà lúc này, cuối cùng thì lôi đài số 3 cũng phân ra thắng bại.
Năm cái lôi đài, chỉ còn lại số 4.
Lập tức, mười hai camera, hơn sáu vạn người xem trên toàn bộ sân thể dục, ghế khách quý, ghế giám khảo, còn có những thí sinh ở khu chuẩn bị.
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng đã tập trung trên người Trần Vũ và Trần Khải Tử.
“Ba~.”
Trong khu chuẩn bị của Thất Trung, thầy chủ nhiệm lấy hai tay che mặt.
“Toang rồi, ĐKM “.
“Đó là Trần Vũ sao? !”
Sau khi giao đấu trên lôi đài số 1, 2, 3, 5 toàn bộ kết thúc, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lôi đài trên số 4.
Bao gồm chủ nhiệm lớp của Trần Vũ ở Nhị Trung.
“Điều này… Điều này sao có thể?”
Ông ta ngồi im lặng trong thính phòng, bộ não không suy nghĩ được gì nữa.
Trần Vũ, học sinh kém nhất trong lớp của hắn ta, tên xui xẻo bị hiệu trưởng Nhị Trung đích thân đuổi học vậy mà lại tham gia thi đại học?
Còn tấn cấp vào vòng thi đấu lôi đài? !
Ông ta đột nhiên đứng dựng, không chút do dự chạy về phía lôi đài số 4, đụng cho rất nhiều người xem ngã trái ngã phải, hùng hùng hổ hổ.
Nhưng ông ta giống như chuyện gì cũng không biết.
Trong đầu chỉ quanh quẩn mấy câu mà Trần Vũ từng nói với hắn ta trước khi đi.
“Ba mươi ngày Hà Đông, ba mươi ngày Hà Tây ”
“Thi đại học ngày ấy, em chờ thầy ở bờ bên kia ”
“Khụ khụ khụ.”
Trên lôi đài số 4, giám khảo tự đẩy kính râm mình, ho khan lớn tiếng ba lần, muốn nhắc nhở hai người trên đài mau chóng đưa ra quyết định.
Những mà lại thấy hai người kia giống như không “Để ý tới” mình, giám khảo đành phải mở miệng: “Hai vị đồng học, xin hãy đưa ra quyết định, đừng nên lãng phí thời gian của tất cả mọi người.”
“Trần Khải Tử, ngươi thật sự là quá không hiểu chuyện!” Trần Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ trích một phen, quay đầu lại hỏi: “Hiệu trưởng, hắn không nghe theo mệnh lệnh của ngài, một mực không nhận thua, làm sao bây giờ?”
Nhãn thần hung ác của hiệu trưởng nhìn chằm chằm Trần Vũ, nghiến răng nghiến lợi: “Trần Khải Tử! Hắn không nhận thua thì đánh hắn xuống!”
Giờ phút này vạn chúng chú mục, không muốn đánh cũng phải đánh.
Nếu không mặt mũi của Thất Trung cũng không dễ nhìn.
“Đã sớm nên như vậy.” Nghe vậy, Trần Khải Tử gật đầu, hai đầu gối hơi gấp, bày ra tư thế cách đấu kỳ quái.
Mà Trần Vũ cũng gật gật đầu: “Minh bạch, hắn không muốn nhận thua, chúng ta chỉ có thể đánh cho tới khi hắn nhận thua mới thôi.”
Trần Khải Tử: ” ”
Hiệu trưởng giận dữ: “Hắn chính là cố ý! Đánh thật mạnh vào cho lão tử!”
Trần Vũ đồng ý: “Đã sớm nhìn ra hắn là cố ý.”
Giám khảo bên cạnh rốt cục cũng nghe rõ là xảy ra chuyện gì, dở khóc dở cười: “Nếu hai vị cũng không muốn nhận thua, vậy liền xin mời bắt đầu giao đấu.”
“... ”
Trần Khải Tử chậm rãi bộc phát khí kình trong cơ thể, biểu lộ lãnh khốc: “Ngươi sẽ hối hận vì sự ngu xuẩn của ngươi ngày hôm nay.”