Chương 105: Một kích, rung động toàn trường (7) Chương 105: Một kích, rung động toàn trường (7)
“Đông! !”
Đá ngang, rắn chắc mà chính xác!
“Hô —— ”
Luồng khí thổi bay tất cả bụi mù xung quanh, làm cho hai người trở nên mơ hồ không rõ.
Nhưng rất nhanh, bụi mù tiêu tán.
Khi khán giả nhìn rõ mọi thứ thì đại não lâm vào trạng thái chết mày
Yên tĩnh giống như ôn dịch lan ra toàn trường.
Sáu vạn người đấu trường, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Trần Vũ…
Vậy mà dùng một tay tiếp nhận nhất kích tất sát kia!
Cánh tay nhỏ, tay nhỏ…
Cứ như vậy tiếp nhận.
“Không có khả năng! !”
Bên trong ghế khách quý, thị trưởng bỗng nhiên đứng người lên, một mặt rung động.
Hắn xem rõ ràng!
Người thí sinh kia…
Liền một tia khí kình cũng không có sử dụng….
.............
Thành phố Thanh Thành, sân thi đại học.
Hơn sáu vạn người lặng ngắt như tờ là một loại cảm giác gì?
Đó giống như là toàn bộ thế giới đang ngừng chuyển động vậy.
Mà Trần Vũ, người đang tóm chặt lấy cú đá ngang đối thủ, chính là trung tâm của thế giới này.
“Không có khả năng! !”
Thị trưởng bỗng nhiên đứng người lên, một mặt kinh hãi.
Lão ta thấy rất rõ ràng! Vị thí sinh kia liền một tia khí kình cũng không sử dụng.
Chỉ dựa vào lực lượng bản thân liền có thể tiếp được võ kỹ gia trì khí kình cấp 0.9?
Loại tố chất thân thể này.
“Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!”
Bên trong ghế giám khảo, các giám khảo cũng lâm vào hỗn loạn.
“Nhất định là dùng phương thức nào đó để che đậy ba động của khí kình ”
“Đúng!”
“Nhất định là như vậy ”
Sau đó.
Hiện trường thi đại học, khán giả cũng nhao nhao lấy lại tinh thần.
Dưới sự rung động không khỏi tuôn ra nói tục.
” Dis con mẹ!”
” Dis con mẹ!”
” Dis con mẹ!”
” Dis con mẹ nó ”
Đinh tai nhức óc.
Thính phòng Khu A.
Kỳ tỷ ngồi hàng thứ nhất tự lẩm bẩm: “thì ra đây mới thật sự là ngươi sao ”
Tư duy của Trần Tư Văn càng là dời sông lấp biển.
“Đây là em trai mình sao?”
“Đây là em trai ruột của mình sao?”
“Làm sao có thể ”
“Hắn rốt cuộc là ai ”
“Mặc dù có thể sóc lọ một trăm lần, nhưng loại tố chất thân thể này cũng quá đáng sợ đi à nha. ”
Mấy chục máy camera phi tốc hoạt động, toàn bộ ống kính đều tập trung trên người Trần Vũ.
Đem toàn bộ hình ảnh này chuyển cho mấy chục vạn bách tính.
Nhưng bên trong sáu vạn người ở hiện trường thì hoảng sợ nhất, là thuộc về người trong cuộc Trần Khải Tử.
Hắn bị nâng ở giữa không trung, tam quan đều phải hỏng mất .
“Làm sao có thể ”
” Lý Hợp Thối của mình đến côn thép đều có thể đá nát ”
“Làm sao có thể ”
Không có người nào so với hắn hiểu về lực lượng của chiêu “Ly Hợp Thối” này.
Muốn một tay bắt lấy, võ giả cấp 3 không sử dụng khí kình cũng không làm được!
Trần Vũ mặt không biểu tình, nắm chặt đùi phải Trần Khải Tử, ngửa đầu lên nhìn: “Vừa rồi ngươi là muốn giết ta sao?”
“Ngươi ngươi” Trần Khải Tử con ngươi nhanh co rút lại: “Ngươi làm sao có thể tiếp được Ly Hợp Thối của ta ”
“Ngươi đang nói cái chân này sao? Cứ như vậy mà tiếp được chứ sao.”
Trần Vũ bẻ bẻ cổ, mỉm cười: “Còn nữa, ngươi cho rằng chỉ có ngươi là biết sử dụng võ kỹ sao?”
“Ngươi…. Ngươi muốn làm gì? !” Trần Khải Tử rốt cuộc không thể nào giữ được tư thái lãnh khốc.
“Bởi vì cái gọi là đến mà không trả lễ thì không hay.”
Trần Vũ nhẹ nhàng buông ra tay trái, mặc cho Trần Khải Tử rơi xuống.
“Hôm nay liền để cho ngươi xem một chút cái gì gọi là chân chính võ kỹ.”
Nói xong, Trần Vũ lui lại nửa bước, nâng lên chân trái nhanh chóng tụ lực.
“Không tốt!”
Giám khảo bên cạnh lập tức liền muốn tiến lên ngăn cản.
Nhưng tốc độ của Trần Vũ rõ ràng còn nhanh hơn Trần Khải Tử rất nhiều!
“5G —— Đông Bắc bí thuật —— ngươi cùng ta ở chỗ này trang con mẹ mày bức sao?”
“Đông!”
“Răng rắc ”
Chân trái hung hăng đạp ra một cước, tiếng vở vụn vang lên trên ngực, hai mắt Trần Khải Tử trọn tròn, cả người tựa như một viên đạn pháo, bay về phía thính phòng cách đó hơn một trăm mét.
Mà hiện trường khuếch đại âm thanh, còn đang vang vọng tiếng la của Trần Vũ
( Trang con mẹ mài bức sao)
( Trang con mẹ mài bức)
(trang con mẹ mài)
(con mẹ mài)
(...)
( )
“... ”
“... ”
“... ”
Hiện trường sáu vạn người một lần nữa yên tĩnh im ắng.
Khán giả sững sờ nhìn xem thân ảnh đang bay đi kia, không biết hẳn là nên phản ứng gì.
Đơn thuần lực lượng…
Đem người…
Đá bay hơn trăm mét?
Kia tiểu tử là dị thú sao.
“Đáng chết!”
Trên lôi đài, giám khảo kính râm thầm mắng một tiếng, thay đổi phương hướng, phóng tới Trần Khải Tử, xem thử coi còn cứu được hay không.
Nhưng rất nhanh, hắn liền tuyệt vọng phát hiện, tốc độ cao nhất của mình, vậy mà không sánh bằng tốc độ bay của Trần Khải Tử .
“Lực lượng của Trần Vũ đến cùng lớn bao nhiêu? !”
Cũng may, phương hướng bay của Trần Khải Tử là ở gần khu chuẩn bị của Tam Trung, được hiệu trưởng Tam Trung tiếp nhận. Tránh khỏi việc đâm vào trên lưới phòng hộ thịt nát xương tan hạ tràng.