Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 106: Có hiệu trưởng như ông cũng không sai (1) Chương 106: Có hiệu trưởng như ông cũng không sai (1)

Chương 106: Có hiệu trưởng như ông cũng không sai (1) Chương 106: Có hiệu trưởng như ông cũng không sai (1)


“Đăng đăng đăng ”
Rơi xuống đất, dù cho hiệu trưởng có khí kình cấp hai đỉnh phong, cũng bị cỗ lực lượng còn sót lại này đẩy lui mấy bước.
“Tê.”
Hút một hơi lạnh, hiệu trưởng Tam Trung nghi ngờ nhìn xem Trần Vũ một chút, lập tức nghiêm túc cẩn thận buông xuống Trần Khải Tử, kiểm tra một chút, phát hiện xương ngực của cậu ta đã lõm một mảng lớn.
Hai mắt trợn trắng, đã lên cơn sốc.
“Một cước này thật hung ác. Sắp chết rồi?”
Những thí sinh ở gần khu chuẩn bị của Tam Trung nhao nhao chạy tới, cũng bị dọa cho phát sợ.
“Tên kia vẫn còn là người sao?”
“Thất Trung khi nào thì có người mạnh như vậy?”
“Ta nhìn thấy hắn giống như không có sử dụng khí kình ”
“Mẹ nó! Lần thi đại học này, không thi cũng được! trả quần áo cho ta, ta muốn về nhà ”
Nơi xa, ghế khách quý bên trái.
Người phụ trách chiêu sinh của đại học Thanh Hoa thần sắc ngưng trọng, hạ lệnh: “Mười phút, ta muốn biết tư liệu của vị thí sinh này!”
Bên cạnh, người phụ trách chiêu sinh của đại học Kinh Thành cũng kịp phản ứng: “Tám phút, ta muốn biết toàn bộ tình báo của vị thí sinh này!”
Thanh Hoa chiêu sinh: “Năm phút! Ta muốn biết địa chỉ gia đình hắn, quan hệ nhân mạch!”
Kinh Thành chiêu sinh: “Ba phút! Ta phải biết tất cả yêu thích của hắn, thực lực chân thật!”
Thanh Hoa chiêu sinh: “Một phút! Ta phải biết hắn đang mặc quần sịp màu gì!”
Kinh Thành chiêu sinh: “Vậy ngươi ngưu bức.”
Sân Thi đại học, lôi đài số 4.
Trần Vũ chậm rãi thu hồi chân trái, duỗi lưng một cái, đối với giám khảo hô: “Ê, ta thắng rồi có đúng hay không.”
Giám khảo kính râm nhìn một chút Trần Khải Tử không rõ sống chết, lại liếc mắt nhìn Trần Vũ, trầm mặc hồi lâu, tháo xuống kính râm: “Vâng.”
“Vậy liền tuyên bố đi. Không muốn lãng phí thời gian của tất cả mọi người.”
“...”
Giám khảo đi trở về lôi đài, đứng tại Trần Vũ trước mặt, chần chờ một lát, hỏi: “Ngươi làm như thế nào?”
“Đây là bí thuật của vùng đông bắc, tôi không thể nói cho ông được.” Trần Vũ chững chạc đàng hoàng.
Giám khảo: “...”
Thở dài, giám khảo bắt lấy tay Trần Vũ, giơ cao: “Bên thắng, Thất Trung, Trần Vũ!”
“... ”
“... ”
Mấy vạn người ở hiện trường tiếp tục yên tĩnh ba giây đồng hồ.
Đột nhiên bạo phát ra tiếng gầm khủng khiếp.
Đó là tiếng vỗ tay, tiếng hò hét, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai và những loại tạp âm khác.
Tại cao võ thế giới nơi mà người người đều tập võ, không có cái gì so với “Lực lượng” còn có thể xúc động lòng người.
Nếu có, đó chính là lực lượng mạnh hơn mà thôi.
Trên trăm tên tay trống tiếp tục gõ lên trống to, còn mang theo tiết tấu.
“Đông đông đông!”
“Ngưu bức!” × 3 vạn
“Đông đông đông!”
“Ngưu bức!” × 4 vạn
“Đông đông đông!”
“Ngưu bức!” × 6 vạn
“Đông đông đông!”
“Ngưu bức” × 6 vạn
【 nhận cổ vũ: Tạm thời adrenalin:6%; tạm thời lực lượng:8%; tạm thời ý chí:5% 】
【 nhận cổ vũ: Tạm thời tinh thần:10%; tạm thời khí chất:6%; tự tin:20; mị lực:10; may mắn:5 】
Trần Vũ: “...”
Khuôn mặt của hắn vốn là đang đắc ý lập tức liền héo.
“Đệt.”
“Kỳ quái.”
“Tên Trần Vũ này quá kì quái.”
Trong một thính phòng nào đó, cảnh sát Vương dựa lưng trên ghế, nhìn chằm chằm vào Trần Vũ trên lôi đài số 4, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
“Chẳng lẽ tố chất thân thể của hắn thật sự là trời sinh sao? Vậy tại sao trong mười hai năm là một người học sinh cũng chưa từng thể hiện ra, cho tới bây giờ mới triển lộ”
“Đội trưởng.” Nữ cảnh sát ngồi ở bên cạnh hỏi: “Ngài có phát hiện gì sao?”
“Không có.” Vương cảnh quan vuốt vuốt huyệt thái dương của mình: “Tôi chỉ là cảm thấy tên Trần Vũ này chắc chắn là cất giấu một bí mật to lớn nào đó.”
” *?” Hàng phía trước, một ông lão râu tóc bạc phơ vô ý thức quay đầu: “Đâu có *?”
Ba vị cảnh sát: “...”
Được tuyên bố thắng lợi, Trần Vũ lập tức buông tay giám khảo ra, rời khỏi lôi đài.
Tiếp tục ở trên đó thì nói không chừng khán giả có thể hoan hô hắn đến chết.
Trở lại khu chuẩn bị, Trần Vũ rõ ràng có thể cảm nhận được, bất luận là lãnh đạo Thất Trung, vẫn là thí sinh, ánh mắt khi nhìn hắn cũng phát sinh biến hóa.
“Ồ.”
Bĩu môi, Trần Vũ đặt mông ngồi trên ghế, nhắm mắt lại: “Kỹ sư xoa bóp đâu? Kêu hai người lại đây cho tôi.”
“Nhanh! Nhanh lên đi!” Thầy chủ nhiệm đứng bên cạnh vung mạnh tay: “Lập tức chăm sóc thật tốt cho bạn học Trần Vũ!”
Sáu nhân viên kỹ thuật cuống quít tiến lên, một người xoa bóp cánh tay trái, một người xoa bóp cánh tay phải, một người xoa bóp chân trái, một người xoa bóp đùi phải, một người xoa bóp đầu, một người cũng xoa bóp đầu.
“Ừm, dễ chịu, lại thêm chút sức.” Trần Vũ uể oải ngáp một cái: “Hiệu trưởng đâu? Đi đâu rồi.”
“Chỗ này! Ở chỗ này nè.” Hiệu trưởng Thất Trung hấp tấp chạy tới: ” Bạn học Trần Vũ vất vả rồi.”
“Tôi cũng liền duỗi chân ra một cái, có cái gì vất vả.” Trần Vũ mở nửa con mắt, liếc xéo hiệu trưởng: “Vừa rồi tôi giống như nghe được ông nói là để cho Trần Khải Tử hung hăng đánh? Đánh ai vậy?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất