Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 114: Cứng rắn (2)

Chương 114: Cứng rắn (2)


“A…, không có ý tứ.” Trần Vũ vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt, một bên nhặt, một bên lầm bầm: “Những tên nhân viên tuyển sinh đại học thật kém cỏi, cũng không nói được hai câu, liền động thủ động cước nhét danh thiếp. Cũng mặc kệ cho ngươi chịu hay không chịu.”
Nữ lớp trưởng: “...”
“Tấm này là của đại học Khai Nam, ném đi đi, chưa nghe nói qua ”
Nữ lớp trưởng: “...”
“Hả? Phục Đán? uhm cũng ném đi đi.”
Nữ lớp trưởng: “...”
” Đại học Hàng Cảng?” Trần Vũ nhíu mày: “Trường học này thực sự vô vị à…... Vẫn là giữ lại đi. Vạn nhất đi WC không có giấy thì có thể dùng.”
Nữ lớp trưởng chậm rãi che ngực: “...”
“Thanh Hoa bình thường. Kinh đại… ân, cũng còn được.”
Nữ lớp trưởng: ” ngô.”
Thu hồi mấy tấm danh thiếp, Trần Vũ đứng lên, cười cười với nữ lớp trưởng: “Kỳ thật tôi cũng không muốn, bọn họ cứ nhét cho tôi. Kỳ thật tôi cảm thấy chuyên khoa cũng rất không sai, đều có thể có một cuộc đời tốt đẹp.”
“...” nghe vậy, nữ lớp trưởng nắm chặt song quyền, không thể nhịn được nữa: “Trần Vũ! Ngươi đắc ý cái gì? Không phải liền là cha mẹ ngươi ban cho một bộ thân thể tốt sao? Bằng không thì ngươi tính là cái gì!”
“Vậy thì cũng chứng minh là cha mẹ tôi mạnh hơn cha mẹ của cô.” Trần Vũ cười ngây ngô.
“Ngươi” nữ lớp trưởng bị nghẹn tím mặt.
“Hai vị thí sinh, mời im lặng.” Lúc này, giám khảo phụ trách vòng thứ ba lôi đài số 1 cũng lên đài. Là một vị nữ giám khảo: “Tỷ thí còn có ba phút nữa là bắt đầu. Mời hai vị chuẩn bị cho tốt.”
Trần Vũ nhấc tay.
“Chuyện gì?” Nữ giám khảo hỏi.
“Tôi có thể đổi vị trí với thí sinh mà ba mẹ nàng không bằng cha mẹ tôi sao?”
Nữ lớp trưởng tức đến toàn thân phát run: “Trần Vũ! ! !”
Nữ giám khảo nhíu mày: “Tại sao phải đổi vị trí?”
“Từ vị trí này tôi có thể nhìn thấy hiệu trưởng Nhị Trung.”
Nghe vậy, nữ giám khảo quay đầu nhìn hiệu trưởng Nhị Trung dưới đài: “Vậy thì thế nào?”
“Tôi nhìn ông ta liền cảm buồn nôn.”
Nhị Trung hiệu trưởng: “...”
Nữ lớp trưởng hô to: “Không đổi!”
Trần Vũ: “Một khi tôi mà buồn nôn, ra tay sẽ rất nặng.”
Nữ lớp trưởng: “...”
Trầm mặc một lát, nữ lớp trưởng lý trí đổi vị trí với Trần Vũ.
Đứng ở một bên khác, thừa dịp giao đấu còn chưa bắt đầu, Trần Vũ quay người ngồi xổm ở một bên lôi đài, vẫy tay với hiệu trưởng Nhị Trung: “Hello, đây không tiểu lão đệ sao? Đến, hút ra điếu Hoa Tử.”
“Ta không hút thuốc.” Hiệu trưởng Nhị Trung mặt không biểu tình: “Tạ ơn.”
“Xem cái bản mặt của ông kìa, thế nào? Lại hết giấy vệ sinh rồi sao?”
“...” Hiệu trưởng Nhị Trung ngẩng đầu nhìn xem Trần Vũ: “Bạn học Trần Vũ. Tôi biết rõ là cậu đối với tôi có oán khí, nhưng chuyện khai trừ… ”
“Ngài nói quá lời rồi.” Trần Vũ khoát khoát tay: “Chuyện có bao nhiêu đâu mà, oán khí cái gì à”
Hiệu trưởng Nhị Trung: “Cậu có thể nghĩ được như vậy, tôi rất hân ”
Trần Vũ: “Là sát khí.”
Nhị Trung hiệu trưởng: “...”
“Hiện giờ tôi phải thi đấu, không có thời gian để phản ứng ông. Ông cũng đừng có gấp.” Nói, Trần Vũ móc từ trong túi ra một món đồ, đưa cho hiệu trưởng Nhị Trung: “Ầy, cầm.”
Hiệu trưởng Nhị Trung vô ý thức nhấc tay tiếp nhận: “Đây là cái gì?”
Trần Vũ: “Ông ngửi đi.”
Hiệu trưởng Nhị Trung nhíu mày, đặt dưới mũi hít hà: “Ừm? Có chút thối.”
“Sát khí đương nhiên là thối.”
“Đây rốt cuộc là cái gì?” Hiệu trưởng Nhị Trung lại ngửi ngửi.
“Miếng lót giày mà tôi vừa cởi ra.”
“? ! !”
“Thế nào? Vừa vặn sao?” Trần Vũ hỏi thăm: “Tôi thật vất vả mới cắt thành hình chữ nhật được đó.”
“Ba~!”
Hiệu trưởng Nhị Trung đột nhiên ném đi miếng lót giày, tức sùi bọt mép: “Ngươi muốn làm gì? !”
“Không làm gì.” Trần Vũ quay người đi ra giữa lôi đài, phất tay: “Cầm miếng lót giày này, tự quất chính mình hai bàn tay, ân oán giữa chúng ta liền xóa bỏ.”
” ngươi muốn chết sao.” Sắc mặt hiệu trưởng Nhị Trung xanh mét, trong mắt bắn ra hàn quang bốn phía.
“Nếu như ông có thể làm được.”
................
“Đây là xảy ra chuyện gì”
Rất nhiều người xem khi nhìn thấy Trần Vũ và hiệu trưởng Nhị Trung có những tương tác không quá thân mật, Trần Tư Văn cũng không hiểu ra sao.
Thiết bị thu âm của lôi đài đã trải qua sửa chữa đặc thù.
Không đạt tới một đề xi ben nhất định thì sẽ không khuếch đại âm thanh.
Đây cũng là vì đề phòng năm lôi đài đồng thời tranh tài, dẫn đến thanh âm lộn xộn.
Cho nên mọi người chỉ có thể thấy được động tác của Trần Vũ, mà không thể nghe được đoạn đối thoại của bọn hắn.
Hàng thứ nhất Khu A, Kỳ tỷ tiếp tục đốt cho mình một điếu thuốc, nhắm mắt lại, không biết là đang suy nghĩ gì.
Trên lôi đài số 1.
Nữ giám khảo nhìn thấy hiệu trưởng Nhị Trung đang lên cơn giận dữ, lại nhìn Trần Vũ một chút, cũng không có tiếp tục phản ứng.
Đợi đến khi thời gian thi đấu còn lại một phút, mới mở miệng nói: “Giao đấu sẽ bắt đầu sau một phút, hiện tại thì các người có quyền xin trì hoãn 3 phút. Muốn xin sao?”
“Không cần.”
“Không cần.”
“...”
“...”
Sáu vạn người ở hiện trường, dần dần yên tĩnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất