Chương 116: Lão gia súc này mắng chửi người quá độc ác đi (2) Chương 116: Lão gia súc này mắng chửi người quá độc ác đi (2)
“Oanh!”
Khí kình ba động cường thế của hiệu trưởng Nhị Trung lập tức bộc phát, thổi trang phục võ đạo của Trần Vũ hô hô rung động.
Nhưng Trần Vũ vẫn như cũ ngồi một tư thế như trước, mí mắt cũng không nháy một cái.
“Ngô ngô ngô ”
Trên sàn thi đấu, lập tức truyền đến tiếng kinh hô của vạn người.
“Các ngươi đang làm gì.” Nữ giám khảo lập tức chạy tới, nghiêm khắc trừng mắt với Trần Vũ: “Làm thí sinh, không cho phép khiêu khích người khác! Cảnh cáo lần một!”
Trần Vũ quay đầu lại: “Vậy thì nhiều nhất có thể cảnh cáo mấy lần?”
“Vượt qua ba lần liền trực tiếp hủy bỏ tư cách thi đại học!”
“À vượt qua ba lần sao.” Gật gật đầu, Trần Vũ lại hít một ngụm thuốc, nhả trên mặt hiệu trưởng: “Ta lựa chọn làm cha ngươi.”
Nữ giám khảo: “...”
Hiệu trưởng Nhị Trung đằng đằng sát khí: “Muốn chết!”
Cùng là một người, cùng thả ra một loại sát khí.
Cũng sẽ không thể làm cho Trần Vũ sợ hãi được.
Thời gian này, chỉ cách nhau có một tháng ngắn ngủi mà thôi
“Đừng chỉ biết ở đó mà chém gió.” Trần Vũ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hiệu trưởng Nhị Trung: “Ta đang tìm chết đấy. Có bản lĩnh thì động thủ đi.”
Hiệu trưởng Nhị Trung cắn chặt hàm răng, cơn giận cũng dâng lên, nhưng mà dù cho con mắt đã đỏ ngầu cũng không dám phát tác.
“Nhát cáy.” Trần Vũ bắn bay mẫu thuốc lá.
Điều này nằm trong dự đoán của hắn.
Hiện giờ là đang ở hiện trường thi đại học.
Dù cho đối phương có lỗ mãng cỡ nào cũng không dám ở ngay trước mặt hơn sáu vạn người mà công kích thí sinh.
Chờ ngày mai mình trở thành trạng nguyên, đăng đỉnh rồi thì đối phương sẽ lại không dám động thủ.
Được Kinh Đại tuyển nhận rồi thì đối phương vẫn là không dám động thủ.
Chờ mấy tháng nữa, sau khi tiếng gió của việc thi đại học lần này kết thúc, liền nên đến phiên mình động thủ.
“Bạch!”
Một trận gió lốc thổi qua, quan chủ khảo đầu trọc trống rỗng xuất hiện trước mặt hai người, sắc mặt băng lãnh: “Hai người các ngươi có chuyện gì sao.”
“Không có việc gì.” Trần Vũ giải thích: “Chỉ là tôi thấy ứng đường của vị hiệu trưởng này biến thành màu đen, sớm chúc thọ cho ông ta mà thôi .
“...” hiệu trưởng Nhị Trung cố nén xúc động muốn xé nát cái miệng Trần Vũ, hơi cúi đầu với quan chủ khảo: “Không có chuyện gì. Tôi mang học sinh của mình trở về.”
Quan chủ khảo: “Đây là trường thi, chú ý ảnh hưởng. Có thù có oán thì tự mình tìm chỗ mà giải quyết.”
“Minh bạch.” Trần Vũ dựng lên ok thủ thế.
Hiệu trưởng Nhị Trung thì là nâng lên Vương Nguyệt đang hôn mê, nhìn chằm chằm vào Trần Vũ một chút, quay người trực tiếp đi về khu chuẩn bị của Nhị Trung.
Trần Vũ đọc được ý tứ mà ánh mắt kia muốn biểu đạt.
Đối phương muốn nói: Cái thằng chó nhà mày, dám chọc ông nội mày sao đ-t con mẹ, mày chờ đó cho ông, bây giờ đông người, không tiện ra tay mà thôi. Chờ khi kỳ thi đại học qua đi, ông chắc chắn nghiền xương mày thành tro! Yên tâm đi, với thân phận hiệu trưởng, ông khẳng định sẽ tìm cho mày một miếng phong thủy bảo địa để xây mộ. Lại tìm một nhóm gái để cho mày đẩy lên đẩy xuống, cam đoan mày dưới âm tào địa phủ cũng sẽ không cô đơn đâu.
“Lão gia súc này mắng chửi người cũng rất độc ác đấy.” Trần Vũ sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ: “Cái này nếu không thưởng cho lão ta một trăm cái ** túi, liền để cho lão biết rõ cái gì gọi là họa từ miệng mà ra ”
(** nó bị che chữ nên ta không hiểu nghĩa, nên khỏi dịch nhá )
“Bên thắng, Thất Trung, Trần Vũ!”
Khi nữ giám khảo tuyên bố, Trần Vũ liền không đợi người xem ở hiện trường hoan hô hắn, liền “Sưu” một tiếng ẩn nấp rời khỏi lôi đài, không còn thấy hình bóng.
Trở lại khu chuẩn bị của Thất Trung, hiệu trưởng Thất Trung vội vàng đưa lên khăn mặt và đồ uống, dẫn hắn ngồi trên ghế: “Vất vả vất vả. Xem ra thi đấu chính thức cũng không thành vấn đề.”
“Đúng. Khẳng định là không thành vấn đề.”
“Tiếp theo sẽ không còn trận so tài nào nữa, đổi cái võ đạo phục này ra đi. Anh có chuẩn bị cho chú một bộ áo thun hoàn toàn mới, mặc rất thoải mái.”
“Anh có lòng.”
“Để cho những học sinh cảm nhận được sự ấm áp như là ở nhà.” Hiệu trưởng Thất Trung nghiêm túc nói: “Đây chính là chuẩn tắc của Thất Trung chúng ta.”
“Chuẩn tắc của Thất Trung chúng ta không phải là quản lý bằng phương pháp quân đội sao?”
“Mọi thứ đều phải điều hòa âm dương. Trong nhà có sự nghiêm khắc của cha, thì sau khi ra cửa tự nhiên cũng phải có sự ấm áp của mẹ.” Hiệu trưởng Thất Trung vỗ vỗ ngực của mình: “Thầy trò trong trường học này đều gọi ta là người mẹ của Thất Trung.”
Thầy chủ nhiệm: “...”
Trần Vũ: “ngưu bức ngưu bức.”
“Đến, thay đôi dép này đi.”
Gật gật đầu, Trần Vũ nhẹ nhàng thay xong quần áo và giày, nằm trên ghế, thuận miệng nói: “Không có gì muốn hỏi về chuyện của tôi và hiệu trưởng Nhị Trung sao?”