Chương 117: Có một số việc dù nói thì phàm nhân cũng không hiểu (1) Chương 117: Có một số việc dù nói thì phàm nhân cũng không hiểu (1)
“Hỏi? Chuyện gì?” Hiệu trưởng Thất Trung tỏ ra mịt mờ: “Cậu và hiệu trưởng Nhị Trung xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Trần Vũ: “...”
Hiệu trưởng Thất Trung: “Vừa rồi tôi đi nhà vệ sinh, không có mặt ở hiện trường.”
Trần Vũ: “Ông người này, quá khéo đưa đẩy cũng không tốt. Hai bên đều không được đắc tội, cũng có thể là hai bên đều đắc tội.”
“Bạn học Trần Vũ cậu nói rất đúng.” Hiệu trưởng Thất Trung gật đầu: “Mặc dù tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người, nhưng mà thằng anh chắc chắn đứng về phía của cậu! Bất cứ lúc nào, chỗ nào, Thất Trung vĩnh viễn đều là hậu thuẫn của cậu!”
Trần Vũ: ” Khiên của ông rất cứng rắn sao?”
“Có cứng hay không, thì phải xem là làm khiên người nào.” hiệu trưởng Thất Trung đè thấp giọng nói: “Tôi mà cứng rắn, thì tấm khiên này tự nhiên cũng phải cứng.”
“Uây, rất tốt rất tốt.”
“Đã nhường đã nhường ”
Thầy chủ nhiệm bên cạnh thì nghe thấy loạn não: “A?”
Thời gian, trôi qua.
Vòng thi đấu lôi đài thứ ba được tiếp tục tiến hành.
Toàn bộ lượt giao đấu rốt cục cũng xong xuôi.
Thí sinh tấn cấp bao gồm Trần Vũ ở bên trong, tổng cộng có 54 người.
Hơn năm mươi người vào được vòng này, thì không có một người nào có đẳng cấp kình khí thấp hơn 0.8. Ngoại trừ Trần Vũ.
Cũng không có một người nào không mệt mỏi kiệt lực. Ngoại trừ Trần Vũ.
Càng không có một người nào không dính một chút máu trên người. Uhm…Vẫn là Trần Vũ ngoại trừ.
Tóm lại, hơn năm mươi người còn lại này, chỉ có Trần Vũ là đặc biệt nhất.
Mặc áo thun, đi giày xăngđan, cầm trong tay Cocacola, giống là đến để đi du lịch.
“Tất cả thí sinh tấn cấp xin chú ý.”
Tiếng loa phát thanh vang lên: “Tất cả thí sinh tấn cấp xin chú ý.”
“Mời mọi người trong vòng năm phút, tập hợp ở trung tâm lôi đài.”
“Lặp lại, tất cả thí sinh tấn cấp xin chú ý, mời mọi người trong vòng năm phút, tập hợp ở trung tâm lôi đài. Chờ ban giám khảo cho điểm ”
Trần Vũ đứng lên nhìn bốn phía xung quanh.
Thí sinh của Thất Trung quả nhiên đã toàn quân bị diệt.
Mang theo lon coca, hắn vòng qua lôi đài số 4, trực tiếp đi đến trung tâm lôi đài lớn.
“A?”
Bước lên võ đài trung tâm một nháy mắt, Trần Vũ cảm nhận được xúc giác biến hóa ở lòng bàn chân, vô ý thức xoay người nhìn lại.
Gạch đá trên lôi đài, vậy mà khác với năm cái lôi đài nhỏ xung quanh, là chất liệu đặc thù.
Giống với kim loại, những mà vẫn còn có tính mềm mại và co dãn.
Hiển nhiên đây là bảo hộ cho những thí sinh của vòng thi đấu chính thức.
Trần Vũ tắc lưỡi: “Quả nhiên là tuyển thủ hạt giống đáng tiền hơn à.”
Mấy phút sau, dưới mấy chục ống kính camera, mấy vạn người xem đang nhìn chăm chú, năm mươi bốn vị thí sinh toàn bộ lên đài, đối mặt với ban giám khảo cho điểm.
Quan chủ khảo đi lên trước, đứng ở vị trí trung tâm, cho dù không cần Microphone, giọng nói cũng lan khắp toàn trường: “Các bạn học, căn cứ vào quy tắc, trong 54 người các cậu, chỉ có 12 người mới có tư cách tiến vào vòng thi đấu chính thức ngày mai.”
“Nếu chọn trúng, vậy thì xin chúc mừng các cậu. Còn nếu không trúng, vậy thì cũng không thể nói là các cậu đã thất bại. Có thể thắng được tất cả đối thủ và đứng ở chỗ này, mỗi người các cậu đã là người chiến thắng.”
“Hoa lạp lạp lạp ”
Sân thể dục bên trong vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Quan chủ khảo chờ cho hết tiếng vỗ tay, liền phất tay: “Hiện tại bắt đầu cho điểm.”
Dứt lời, một vị ban giám khảo của cuộc thi đại học đứng dậy, nói vào microphone: “Số hiệu 02121, tính danh * , đến từ Nhất Trung. Mời cho điểm.”
Một chùm tia sáng trong nháy mắt chiếu vào trên người một vị thí sinh. Hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.
Những người giám khảo lập tức mở notebook của mình ra, một bên thảo luận, một bên cho điểm.
【6. 8 】
【7 】
【 6. 3 】
【 5.5 】
【6 】
“Bỏ đi một điểm số cao nhất, 7 điểm. Bỏ đi một điểm số thấp nhất, 5.5 điểm. Điểm cuối cùng là…. ”
Giám khảo nhìn về màn hình lớn, thì thầm: “6. 36 điểm.”
“Hoa lạp lạp lạp —— ”
Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa.
Mà vị thí sinh kia thì cúi đầu thở dài.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, hẳn là vô duyên với trận so tài chính thức
“Vị kế tiếp, số hiệu 03085, tính danh…..”
“Vị kế tiếp, số hiệu 03085, tính danh * , đến từ Nhị Trung, thỉnh cho điểm.”
“Bỏ đi một điểm số cao nhất, bỏ đi một điểm số thấp nhất. Điểm cuối cùng là 5. 41 điểm ”
“Vị kế tiếp, số hiệu 02 ”
Từng thí sinh sau khi biết được điểm số của mình.
Có người vui vẻ, có người buồn.
Cũng có không ít người khóc lớn tại chỗ.
Từ vòng sơ loại, đến thi đấu lôi đài, liều sống liều chết đánh một ngày, cuối cùng liền tư cách leo lên lôi đài lớn thi đấu chính thức cũng không có, đúng là một sự đả kích không nhỏ.
“Được rồi.” Trần Vũ nhấp một hớp đồ uống, tùy tiện vỗ vỗ một cô em bên cạnh đang ngồi khóc: “Đừng khóc nũa, trở về đi, sang năm lại đến!”