Chương 165: Ngươi có bao nhiêu vinh hạnh ? (1)
“Nghĩ ra rồi.” Trần Vũ gật đầu: “Đối với danh hiệu Trạng Nguyên lần này, uhm… Tôi không có gì để nói.”
“Mẹ, mang con dao làm bếp của chúng ta ra đây.” Trên trán Trần Tư Văn tràn đầy gân xanh.
“Tốt tốt tốt! Em nói! Không phải là em không muốn nói!” Trần Vũ bất mãn: “Em cũng không có kinh nghiệm a, không biết nói thế nào.”
“Cậu. . . Cậu có thể tham khảo những Trạng Nguyên khác.” Người dẫn chương trình mỏi mệt: “Ví dụ như vì cái danh Trạng Nguyên này, mỗi ngày cậu phải rời giường mấy giờ, tu luyện mấy giờ, đã trải qua những gì…”
“Những Trạng Nguyên khác đều nói như vậy sao?” Trần Vũ nghi hoặc.
“Rất nhiều người đều nói như vậy.”
“Thật sao? Tôi không tin.”
Người dẫn chương trình: “...”
Trần Vũ: “Ha ha ha ha ha…”
Người dẫn chương trình: “...”
Trần Vũ: “Cô không cảm thấy buồn cười sao?”
Người dẫn chương trình: “Cậu cảm thấy rất buồn cười sao?”
Trần Vũ: “Ồ, tôi không nên cười, đúng không.”
“...”
Sau một hồi im lặng, người dẫn chương trình đành phải chuyển hướng dò hỏi: “Trần Vũ, khi chuẩn bị thi đại học, mỗi ngày cậu dậy tu luyện lúc mấy giờ?”
“Ta không tu luyện à.” Trần Vũ nhíu mày: “Khoảng cách thi đại học cũng không còn mấy ngày nữa, với thời gian quý báu như vậy, nếu không chơi thì sẽ không còn tiếp tục chơi được nữa.”
Người dẫn chương trình: “...”
“Sau khi vào đại học thì còn có thể chơi vui vẻ như thời cấp ba sao?”
Người nữ dẫn chương trình chỉ cảm thấy phần bụng đang dần dần nóng lên: ” Tôi … Tôi không hiểu ý của cậu.”
“Rất đơn giản.” Trần Vũ buông tay: “Bình thường không cố gắng, lâm trận mới mài gươm thì có làm được cái gì?”
Người dẫn chương trình hai mắt sáng lên, cuối cùng cũng nghe được một câu có ích từ trong miệng Trần Vũ: “Ý của cậu là, chỉ cần bình thường cố gắng nỗ lực, thì trước kỳ thi tốt nghiệp trung học mới không hoảng hốt đúng không?”
“Tôi bình thường cũng không cố gắng.”
Đám người trong phòng: “...”
“Ha ha, đừng không phục, ông nội của thành phố Thanh Thành thì cũng là ông nội, cả ngày ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ, không có làm gì khác. Học tập ai? Học cái gì a?”
“Trần Vũ!” Trần Tư Văn tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt: “Tiếp tục nói nhảm nữa thì em cũng đừng phỏng vấn!”
“Vậy được.” Trần Vũ quả quyết đứng dậy: “Em trở về phòng.”
“Đừng! Đừng đừng!” Người dẫn chương trình liền vội vàng kéo Trần Vũ: “Nói thêm chút nữa, đừng đi…”
“Vậy liền nói thêm một chút nữa vậy?”
“Nói thêm chút nữa, nói thêm chút nữa…”
“Ừm.” Ngồi trở lại trên ghế, Trần Vũ nhấp một ngụm trà, chủ động xuất kích: “Bình thường thì cô rất cố gắng sao?”
” Tôi nghĩ rằng tôi khá là cố gắng.”
“Vậy sao cô lại trở thành một mc vậy?”
“... Do. . . Do cấp trên sắp xếp…”
“Ồ. Vậy lúc thi tốt nghiệp trung học thì thành tích của cô thế nào?”
“Cũng thuận lợi lên được đại học, chỉ là không có đánh thi đấu chính thức.”
“Thi lên đại học cũng thật là thành tích không tồi, cô còn muốn nói gì nữa không?” Trần Vũ hỏi.
” Tôi muốn cảm ơn đến trường cũ của mình, bởi vì khi tôi mới nhập học, điểm của tôi không được tốt … khoan đã… ” Người dẫn chương trình nắm chặt nắm đấm: “Là tôi đang phỏng vấn cậu mà! !”
...
Khi đoàn làm phim kết thúc cuộc phỏng vấn và rời khỏi Trần gia, tất cả mọi người trong đoàn đều thấy thất vọng.
“Đoạn này cắt. Đoạn này cũng cắt. Cắt cắt cắt! Những đoạn này càng nên cắt…” Người dẫn chương trình vừa đi vừa chỉ vào màn hình camera.
“... Vương tỷ, những đoạn chị nói đều đã cắt.”
“Còn thừa lại bao nhiêu?”
“Chỉ còn lại đoạn khi chị vào cửa tự giới thiệu bản thân mình…”
Đám người: “...”
Người dẫn chương trình: “Fuck!”
...
Sau khi đoàn quay phim rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người Trần gia và ba nhân viên tuyển sinh của đại học Bắc Kinh.
“Sao các anh không đi?” Trần Vũ hỏi.
“Chúng tôi cũng không phải đi cùng với họ.” Người phụ trách của Đại học Bắc Kinh lấy trong cặp ra một bức thư mời, đưa ra: “Cậu là tân sinh viên xuất sắc của năm nay, thay mặt Đại học Bắc Kinh, tôi mời cậu tham gia thử thách Trạng Nguyên vào ngày 15 tháng 7.”
“Đó là cái gì?” Trần Vũ tiếp nhận thư mời, trái xem phải xem.
“Cậu có thể hiểu đó là phúc lợi của Đại học Bắc Kinh. Chỉ những học giả hàng đầu hoặc sinh viên năm nhất xuất sắc ở mỗi thành phố mới có cơ hội tham gia. Những người tham gia sẽ được miễn phí tiến vào dị cảnh núi Rolla, ở nơi đó tiếp nhận đặc huấn trong vòng một tháng.”
“Dị cảnh núi Rolla?” Trần Tư Văn kinh ngạc: “Chính là dị cảnh có phí vào cửa cao nhất cả nước sao? Nghe nói hoàn cảnh bên trong rất đặc thù, chỉ cần đi vào liền có thể tự động tăng trưởng khí kình?”
“Đúng thế.” Người phụ trách của Đại học Bắc Kinh gật đầu: “Hàng năm trường học đều sẽ tổ chức cho đỉnh cấp tân sinh tiến vào. Tiến vào trước là cấp 1, sau khi đặc huấn đạt tới cấp 1.4 thì chỗ nào cũng có.”
“Vậy sao…” Trần Vũ giật mình: “Vậy tôi không đi.”
“Hả?”
“Tôi không đi, nhường danh ngạch cho người khác đi.”
“Trần Vũ, tại sao em lại không đi?” Trần Tư Văn không dám tin: “Cơ hội tốt vậy mà.”