Chương 164: Phục sinh dược tề (4) Chương 164: Phục sinh dược tề (4)
. . .
Tối, 10:20.
Cửa nhà của Trần Vũ được mở ra từ bên ngoài.
“Mời vào, không cần đổi giày.”
Trần Tư Văn rút chìa khoá ra, nhiệt tình mời đám người sau lưng nàng vào trong.
Đám người này có khoảng chừng hơn mười người.
Ngoại trừ ba nhân viên của Văn phòng Tuyển sinh Đại học Bắc Kinh, những người còn lại đều là đội quay phim của chính phủ.
Có MC, có ánh đèn, có quay phim, có tạp vụ, rất là chuyên nghiệp.
“Thật sự rất xin lỗi, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với Trần Vũ nhà chúng tôi, thậm chí ngay cả tiệc tối cũng không tham gia, liền phỏng vấn cũng không tới, làm phiền các anh chị đi thêm một chuyến.” Trần mẫu áy náy mở miệng.
“Không sao.” Nữ MC mỉm cười khoát tay: “Điều này càng chứng tỏ là Trần Vũ ưu tú và điệu thấp. Không bị hư danh bắt cóc, sơ tâm kiên định.”
“Quá khen, mời vào.”
“Cùng nhau vào đi. . .”
Xã giao một vài lời, mọi người bước vào nhà.
Phòng khách vốn đã nhỏ nên sau khi cả chục người đổ vào thì càng chật chội hơn.
“Mọi người ngồi đi!” Trần Tư Văn vừa đi phòng bếp nấu nước vừa nói.
Mọi người đều đứng chen ở một chỗ. . . Nhưng vẫn là quyết định không ngồi xuống. . .
Sau khi vào nhà.
Đội quay phim bắt đầu hành động, lắp đặt vị trí máy quay, dựng ánh đèn.
Người dẫn chương trình chỉnh sửa lại quần áo, mỉm cười nói: “Sau một hồi giao lưu với gia đình Trần Vũ, chúng tôi đã đi đến nhà của cậu ta. Có thể nhìn thấy, điều kiện gia đình của Trần gia rất bình thường, thậm chí là có chút kém. Nhưng điều này cũng chứng minh rằng Trần Vũ không hề dễ dàng gì. Cậu ấy cần phải nỗ lực, chăm chỉ, chăm chỉ gấp mấy lần người bình thường để có được thành công như ngày hôm nay…”
“Rắc rắc.”
Lời còn chưa dứt, Trần Vũ bước ra khỏi phòng ngủ với điếu thuốc trên miệng.
“Hô…”
Trước mắt bao người, Trần Vũ phun ra từng ngụm khói, nhíu mày: “Các người nói tiếp đi?”
Người dẫn chương trình: “...”
Thợ quay phim: “...”
“Trần. . . Trần Vũ!” Trần mẫu kinh ngạc: “Con học hút thuốc khi nào vậy?”
“À, vừa học hôm nay.” Trần Vũ thuần thục gạt ra tàn thuốc, lại hút một hơi rồi phun ra từ lỗ mũi.
Tất cả mọi người: “...”
“Mau dập thuốc đi, bọn họ đang quay phim tài liệu về con đó.” Trần mẫu hô to.
“Ồ. Chờ một chút.” Trần Vũ gật gật đầu, tiếp tục hút thêm mấy ngụm, bắn bay điếu thuốc, phun ra hơn hai mươi vòng khói, sau đó rùng mình một cái: “Xong rồi.”
Đám người: “...”
Thợ quay phim đi đến bên cạnh người dẫn chương trình nữ và hỏi: “Làm sao bây giờ?”
“Nói cho Tiểu Lý biết, đoạn vừa rồi cắt đi.”
“Được.”
Bình tĩnh giẫm lên tàn thuốc, nữ mc mỉm cười đưa micro đến trước mặt Trần Vũ: “Xin chào Trần Vũ, rất vinh dự được…”
Trần Vũ: “Có bao nhiêu vinh dự?”
Người dẫn chương trình: “...”
“Trần Vũ!” Trần Tư Văn nhịn không được từ phòng bếp ló đầu ra: “Đừng có tiếp tục ba hoa nữa! Người ta đặc biệt chạy từ sân vận động đến đây để phỏng vấn em, em nghiêm túc chút đi!”
“Ồ.” Trần Vũ giật mình, sau đó đột nhiên cởi áo ra, lộ ra cơ bắp cường tráng, sắc mặt nghiêm túc, hai tay nắm chặt, tinh thần căng cứng, làm ra một tư thế quyền anh tiêu chuẩn: “Tới đi.”
“...” Người dẫn chương trình cầm khăn tay lên lau mồ hôi: “Trần. . . Trần Vũ, chỉ là phỏng vấn… Cậu cũng không cần quá nghiêm túc…”
“Ồ!”
“Cậu mặc quần áo vào trước đi…”
“Được rồi.”
Người quay phim lại đi tới và hỏi vào tai người dẫn chương trình: “Đoạn này cũng cắt sao?”
“cắt đi cắt đi…”
Tiếp đó, Trần Tư Văn bưng trà nóng đi ra.
Dưới sự giám sát của nàng Trần Vũ lập tức thành thật rất nhiều: “Ngồi đi, chúng ta ngồi rồi nói.”
Trong phòng khách chật hẹp, mọi người đồng thời lùi lại hai bước, nhường chỗ cho người dẫn chương trình và Trần Vũ ngồi xuống.
Nâng chung trà lên, Trần Vũ khẽ nhấp một ngụm, bắt chéo chân, móc móc chân, gãi gãi mặt: “Nói đi, muốn nói chuyện gì.”
“...” Người dẫn chương trình nuốt ngụm nước bọt, cố nặn ra một nụ cười: “Trần. . . Trần Vũ, cậu có gì muốn nói sau khi đã giành được danh hiệu trạng nguyên hay không?”
“Tôi chỉ muốn biết là tiền thưởng 1 triệu của Trạng Nguyên khi nào mới tới sổ. Sẽ trừ bao nhiêu tiền thuế.”
“... Tôi đang hỏi là cậu cảm thấy như thế nào sau khi trở thành Trạng Nguyên.”
“Trở thành Trạng Nguyên về sau?” Trần Vũ nhíu mày: “Cha mẹ tôi đều không phải Trạng Nguyên.”
Người dẫn chương trình: “...”
” Một nhà chúng tôi, chỉ có tôi là Trạng Nguyên.”
“Trần Vũ.” Người nữ MC nhếch lên khóe miệng cứng đờ: “Có thể là cậu không hiểu ý của tôi, tôi…”
“Vậy thì kỹ năng diễn đạt của cô cũng quá kém.”
Người dẫn chương trình: “...”
Trần Tư Văn giận hô: “Trần Vũ!”
“Tốt a.” Trần Vũ rụt cổ một cái: “Cô hỏi lại đi, tôi sẽ cố gắng suy nghĩ kỹ càng.”
Người dẫn chương trình hít sâu một hơi, hỏi: “Cậu có gì muốn nói sau khi đã giành được danh hiệu trạng nguyên hay không.”
Trần Vũ: “...”
Người dẫn chương trình: “...”
Trần Vũ: “...”
Người dẫn chương trình: “...”
Trần Vũ: “...”
Nụ cười của người dẫn chương trình dần biến mất: “Cậu nói gì đi chứ!”
“Tôi đang suy nghĩ à.” Trần Vũ nhíu mày.
“Vậy bây giờ em nghĩ ra chưa.” Trần Tư Văn ngồi bên cạnh mặt không biểu tình.