Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 167: Lại vào dị cảnh (1) Chương 167: Lại vào dị cảnh (1)

Chương 167: Lại vào dị cảnh (1) Chương 167: Lại vào dị cảnh (1)


Khi ngày càng có nhiều “fan” chạy tới, Trần Vũ không nhịn được, dứt khoát mang lên khẩu trang.
Hơn mười phút sau, cậu ta đã đi đến cơ quan công an, vênh váo bước vào cửa trước.
Vừa bước vào cửa đã bị một người chặn lại.
“Cậu là Trần Vũ.”
“Hả? Cảnh sát Vương? Tôi đeo khẩu trang rồi mà anh còn nhận ra được tôi sao?”
“Cậu tới làm gì?” Cảnh sát Vương nhíu mày.
“Trong cục cảnh sát còn cung cấp cơm không?”
Vương cảnh sát: “... Không cung cấp.”
“À, tôi cũng không muốn ăn.” Trần Vũ nghiêng người đi vào.
“Đừng nhúc nhích, đồn cảnh sát cũng không phải ai đều có thể tùy tiện vào.”
“Hôm trước không phải còn rất tùy tiện sao?”
“Ngươi mẹ nó…” Cảnh sát Vương kém chút chửi thề: “Hôm nay không thể tùy tiện.”
“Khi nào mới có thể tùy tiện?”
“... Trần Vũ, cậu sắp bị bắt.”
“Cung cấp cơm không?”
“...” Huyết áp của cảnh sát Vương dần dần tăng lên, anh ta lấy còng tay từ thắt lưng ra.
“Đừng nhúc nhích!” Trần Vũ giật mình nhảy lùi ra một khoảng cách: “Hôm nay tôi có việc nên mới tới đây.”
“Chuyện gì?”
“Đến đàm phán với Dormammu…” ( một nhân vật trong truyện tranh marvel, không biết thì google cho nhanh)
...
“Phanh.”
Đóng cửa lại, Trần Vũ bước vào phòng làm việc của cục trưởng trên tầng cao nhất.
Liếc mắt liền thấy được Bát Hoang Chấn đang ngồi sau bàn làm việc.
“Ngồi.” Bát Hoang Chấn bình thản chỉ chỉ ghế sô pha.
Trần Vũ cũng không còn khách khí, khoanh tay ngồi xuống giữa ghế sô pha, chân bắt chéo.
“Cậu tìm tôi.”
“Cái này không phải là nói nhảm sao.”
“Có chuyện gì.” Bát Hoang Chấn hỏi.
Sau khi điều chỉnh tư thế Trần Vũ mở miệng: “Bát Hoang Diêu thế nào rồi.”
“Đã được đưa đến kinh thành điều trị.”
“Có hi vọng chữa khỏi sao.”
“Hi vọng không lớn.” Bát Hoang Chấn ánh mắt bình tĩnh không lay động: “Nhiều nhất mười ngày, nàng liền sẽ chết vì toàn thân suy kiệt.”
“Sau đó cũng sẽ bị giải phẫu?”
“Đúng thế.” Bát Hoang Chấn khẽ vuốt cằm: “Đến gặp tôi chỉ để hỏi về chuyện này thôi sao?”
Trần Vũ ngồi thẳng người, tiến vào chính đề: “Tôi biết, người như ông chả có cảm tình gì, cho nên tôi chỉ nói về lợi ích với ông. Một Bát Hoang Diêu còn sống và Bát Hoang Diêu đã chết, cái nào quan trọng hơn.”
“Đương nhiên là còn sống.”
“Được.” Trần Vũ nheo cặp mắt lại: “Nếu như… Tôi có thể cứu sống nàng, thân thể hoàn toàn khôi phục. Gia tộc Bát Hoang của các người nguyện ý trả giá những gì.”
“Làm sao cứu sống, dùng miệng sao.”
“Chuyện này thì ông không cần quan tâm, tôi có cách của mình, không cứu được thì các người cũng chả mất gì.”
Nghe vậy, Bát Hoang Chấn trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Cậu muốn cứu nàng, đó là cậu tự nguyện, Bát Hoang gia không có cầu xin cậu.”
“...” Trần Vũ đứng lên, cười lạnh: “Dùng mạng sống của con gái mình để làm một thẻ đánh bạc, ông thật là tuyệt vời. Mặc dù tôi có ấn tượng tốt với Bát Hoang Diêu, nhưng nó chỉ giới hạn trong mối quan hệ giữa những người quen biết. Ông đang nghĩ rằng tôi thực sự yêu cô ta sao? Không cứu cô ấy là không được sao?”
“Cậu cứ tùy ý.” Bát Hoang Chấn buông tay.
Trần Dư tự nhiên không có lãng phí miệng lưỡi, xoay người rời đi.
“Phục sinh dược tề” có thể tái sinh máu thịt thì độ trân quý của nó không cần bàn cãi? Dùng chân gót suy nghĩ cũng sẽ rõ ràng.
Hắn và Bát Hoang Diêu thậm chí liền bạn bè cũng không phải, không có khả năng tặng free cho cô ta.
Nếu như gia tộc Bát Hoang thật sự vắt chày ra nước, vậy hắn không còn gì để nói.
Trên thế giới này, sinh mạng con người đã được định giá rõ ràng.
Việc bồi thường cho cư dân thiệt mạng trong thành phố H và thành phố Bắc Kinh còn được chia thành các hồ sơ riêng biệt, huống chi là võ giả?
Cha của Triệu Mộc Trà trị giá hai mươi vạn.
Bát Hoang Diêu, chí ít trị giá ngàn vạn…
“Két két.”
Khi Trần Vũ mở cửa chuẩn bị rời đi, Bát Hoang Chấn cuối cùng cũng tỏ rõ thái độ với Trần Vũ, tuôn ra một con số.
“1 triệu.”
Trần Vũ dừng lại, lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra: “Đặt dùm tôi một bó hoa lên mộ của Bát Hoang Diêu.”
Bát Hoang Chấn: “...”
“Ầm!”
Dứt lời, Trần Vũ liền đóng cửa rời đi.
Hắn hiểu được, đối phương nói 1 triệu chỉ là muốn cò kè mặc cả với hắn mà thôi.
Nhưng quyền chủ động trong tay hắn, nên không cần thiết nói nhảm nhiều như vậy.
Hơn nữa, “Phục sinh dược tề” bây giờ chỉ đang nằm trong “Mộng” của hắn…
Hai tay trống không, cuộc đàm phán cũng trở nên có chút ý nghĩa nào.
Chỉ cần biết rằng đối phương nguyện ý “Mua mạng” cho Bát Hoang Diêu là được.
Chờ khi dược tề tới tay, muốn làm sao làm chém, liền làm sao làm chém…
Hơn nữa… Cậu ta cũng không biết số lượng của loại “Dược tề” có bao nhiêu.
Nếu như chỉ có một liều, cậu ta còn muốn để lại cho chị của mình.
Đối với nàng thiếu nữ Bát Hoang Diêu kia… Trần Vũ chỉ có thể tiếc hận…
Đi xuống tầng một.
Khi bước ra khỏi cửa trụ sở công an, một nam thanh niên mặc áo choàng đen bất ngờ cọ vào vai Trần Dư.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất