Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 168: Lại vào dị cảnh (2) Chương 168: Lại vào dị cảnh (2)

Chương 168: Lại vào dị cảnh (2) Chương 168: Lại vào dị cảnh (2)


Hai người đồng thời dừng bước và nhìn nhau.
“Cậu, Trần Vũ.” Thanh niên trầm thấp mở miệng.
“Cậu là…” Trần Vũ nghi hoặc.
Người thanh niên nhìn Trần Vũ thật sâu, sau đó xoay người rời đi, biến mất trong thang máy.
Trần Vũ nhíu mày: “Không hiểu thấu.”
...
Sau khi rời khỏi trụ sở Công an, Trần Vũ tùy tiện tìm một nhà hàng và ăn một chút đồ ăn.
Bây giờ hắn đã có tiền, cũng có thể xa xỉ kêu thêm hai cái trứng.
Vừa ăn, cậu ta vừa âm thầm tính toán giá trị tài sản hiện tại của mình.
Tiền thưởng Trạng Nguyên được trao tặng bởi sở giáo dục thành phố, một trăm vạn, sau khi trừ thuế thì sẽ có khoảng 70 vạn.
Bảy mươi vạn tiền thưởng của Thất Trung, hình như cũng phải trừ thuế.
Cuối cùng chính là ” phí ký tên ” của đại học Bắc Kinh, tám mươi lăm vạn, chưa trừ thuế.
Tổng cộng lại sau khi trừ thuế thì nhiều nhất có thể còn lại 2 triệu.
Mua một căn nhà cho gia đình…
“Ừm… Nhà tốt một chút ít nhất cũng phải 1,5 triệu?” Ăn xong ngụm mì sợi cuối cùng, Trần Vũ phiền muộn: “Tiền a… Sao tiêu nó lại nhanh thế nhỉ…”
Cơm nước xong xuôi, Trần Vũ đi đến cửa hàng thuốc lá của Kỳ tỷ.
Liền thấy Kỳ tỷ đang nằm trên ghế giám đốc, hút hết hơi xì gà này tới hơi xì gà khác.
“Chào buổi sáng.” Trần Vũ chào hỏi.
“Yo.” Kỳ tỷ nhíu mày: “Tiểu lừa đảo đã về rồi sao.”
“Lừa đảo? Lừa đảo ở chỗ nào?” Trần Vũ vén tay áo lên: “Em ghét nhất chính là những tên lừa đảo.”
“A…” Kỳ tỷ bóp tắt xì gà: “Cậu không phải là trẻ mồ côi sao? Khi nào thì có thêm một người mẹ và một người chị.”
“Hả?” Trần Vũ ngẩn tò te: “Khi nào thì em nói em là trẻ mồ côi?”
Kỳ tỷ: “...”
“Em chưa bao giờ nói rằng mình là một đứa trẻ mồ côi! Em chỉ nói là em ở một mình và sống trong ký túc xá của giáo viên.”
“Cậu có một người mẹ, còn có chị gái, cậu còn nói với tôi rằng cậu đang ở một mình sao?” Kỳ tỷ nổi giận.
“Ồ.” Trần Vũ nhún vai: “Hai người họ là thân nhân của em. Em còn chưa có vợ, thì tại sao em lại không được tính là ở một mình?”
“Khi đó cậu còn nói là nói mình không có nhà để về!”
“Em lớn rồi, đó là nhà mẹ em.”
Kỳ tỷ: “... Cậu đang ngồi cãi lộn với tôi sao?”
” Cuộc đời chỉ là những hiểu lầm đẹp đẽ.” Trần Vũ cười đùa tí tửng tiến lên trước: ” Bởi vì sự hiểu lầm của chị đối với em nên đã khiến cảnh sát hiểu lầm em. Và bởi vì sự hiểu lầm của chị đối với em, đã khiến cả hai chúng ta hiểu lầm nhau. Nhiều hiểu lầm như vậy làm cho em ngộ ra một điều.”
Kỳ tỷ liếc xéo: “Điều gì?”
“Quên biết chị, em không hối hận.”
“...” Khóe môi Kỳ tỷ cố nén để không giương lên: “Cưỡng ép áp vần, thối.”
Trần Vũ: “Hắc hắc hắc hắc…”
“Ong ong —— ông…”
Ngay khi hai người cười với nhau, điện thoại di động của Trần Vũ gọi đến.
Lấy ra xem, hóa ra là thầy giáo chủ nhiệm hồi còn học ở Nhị Trung của cậu gọi điện.
“Chờ một lát.”
Dịch ra một bước, Trần Vũ kết nối: “Alo?”
“Trần Vũ, tôi là thầy chủ nhiệm của cậu.”
“Em biết, đã lâu không gặp.”
“Em có thời gian không? Thầy muốn nói chuyện với em một lát.”
“... Được.”
Hẹn xong địa điểm, Trần Vũ cúp điện thoại, nhìn về phía Kỳ tỷ: “Chị cũng nghe rồi đó, em có một cuộc hẹn đi ăn trưa, chờ lát nữa em về chúng ta đi hẹn hò.”
” Lăn lăn lăn!” Kỳ tỷ xua tay như đang đuổi con ruồi: “Đại Trạng nguyên bận bịu sao, bận bịu thì đi đi.”
” Buổi tối nấu cơm cho em, em ăn ở chỗ này.”
“Chỗ này của tôi chỉ có cơm mềm.”
“Vậy em muốn lái máy bay.”
“...”
Giữa trưa.
Một quán cà phê nằm ở đâu đó trong thành phố Thanh Thành.
Trần Vũ và thầy chủ nhiệm Nhị Trung đang ngồi đối diện nhau.
“Thật không nghĩ tới.” Chủ nhiệm lớp biểu lộ phức tạp: “Trạng Nguyên đang ở bên cạnh tôi.”
“Em cũng đã sớm nói qua với thầy, em là thiên tài.” Trần Vũ cho thêm hai viên đường vào chén, khẽ thưởng thức một ngụm: “Khoảng thời gian này thấy sống thế nào?”
Chủ nhiệm lớp: “Rất tốt.”
Trần Vũ: “Rất tốt là tốt rồi.”
Chủ nhiệm lớp: “Chính là bị sa thải rồi.”
Trần Vũ: “...”
“Nguyên nhân sa thải là tôi đã không thực hiện tốt nhiệm vụ của mình và không quan tâm đến tình hình thực tế của học sinh.”
“Trách em, chuyện này nên trách em.”
“Không.” Chủ nhiệm lớp lắc đầu: “Tôi cho rằng nhà trường đuổi học cậu là có lý. Một học sinh có thể thi đậu Trạng Nguyên, tôi lại xem cậu ta như một học sinh kém. Nếu như cậu thực sự bị hủy hoại trong tay tôi, tôi sẽ phải mặc cảm cả đời.”
“Em khác với người bình thường.” Trần Vũ an ủi: “Thuộc loại không phổ biến. Nhị Trung cái ngôi trường nát này, không làm cũng được. Sau này em sẽ nói chuyện với hiệu trưởng Thất Trung, thầy cứ tới Thất Trung đi làm. Thành phố Thanh Thành này tất có chỗ cho thầy đặt chân.”
“Không được.” Chủ nhiệm lớp cự tuyệt: “Tôi muốn đi học thêm một thời gian, bổ sung thêm kỹ năng và kiến thức, làm một giáo viên đáng tin cậy.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất