Chương 184: Kiếm khí, tung hoành (2) Chương 184: Kiếm khí, tung hoành ! (2)
“Ầm!”
“Ầm!”
“Phanh…”
Mỗi một lần dậm chân với lực lượng lớn, đều sẽ phát ra tiếng kim loại va chạm chấn tai.
Không lâu sau, Trần Vũ đã đi qua ba động cơ và nhìn thấy động cơ đang phun ra ngọn lửa màu trắng kia.
“Nhiệt độ rất cao.”
Chạm vào mái tóc đang xoăn của mình, Trần Vũ nhanh chóng tiến lại gần mà không do dự.
[ bị thương tổn: Khí huyết +158 ]
[ bị thương tổn: Khí huyết +270 ]
[ bị thương tổn: Khí huyết +461 ]
[ bị thương tổn: Khí huyết +708… ]
Nhiệt độ của động cơ này thật kinh hoàng.
Khi Trần Vũ đến gần, quần áo trên người cậu đã bắt đầu bốc cháy.
Lớp da dẻ trần trụi bên ngoài cũng bắt đầu chảy ra chất nhờn, khét lẹt
Nhưng mà bị [ nguyền rủa ] đảo ngược, lại để cho hắn tự lành và phát triển ra một lớp da mới, ép các mô cacbon hóa ra ngoài.
Và những lớp da mới mọc này sẽ cháy xém với tốc độ nhanh hơn…
“Ngô —— ”
Cảm giác đau rát khó chịu khiến cho Trần Vũ rên rỉ.
Nhiệt độ cao xâm nhập vào miệng, nước bọt của cậu lập tức khô lại, lưỡi, niêm mạc và võng mạc đều bị hoại tử.
Nhưng hắn vẫn tiến về phía trước, trần truồng lõa thể, dựa vào trí nhớ để đi tới mép động cơ.
[ bị thương tổn: Khí huyết +2594 ]
[ bị thương tổn: Khí huyết +2677… ]
“Sắp đạt đến sức chịu đựng cực hạn rồi…”
Toàn thân Trần Vũ toàn là dầu, âm thầm gào thét, khí kình cấp 1.2, cộng thêm thể chất cấp 1.5, giơ cao đường đao phiếm hồng, hung hăng đâm vào bên hông động cơ!
“A a! ! !”
“Đang!”
Âm thanh của va chạm của vàng và sắt vang lên, Đường đao sắc bén đâm sâu vào trong kim loại.
“Xì xì xì…”
Dòng điện màu xanh lam tiêu tán.
“Gầm! !”
“Răng rắc… Răng rắc…”
Cơ bắp của Trần Vũ hở ra, toàn thân nổi gân xanh, lỗ hổng dần dần mở rộng, để lộ ra các bộ phận cơ khí bên trong động cơ.
“Oanh. . . Ầm ầm…”
Động cơ vốn còn đang phun ra ngọn lửa màu trắng cực nóng lại lập tức tắt dần.
Mà không có sự bảo vệ của lớp cách nhiệt, các linh kiện tiếp xúc với nhiệt độ cao cũng bị hư hỏng từng cái một.
“Oanh…”
“Ầm ầm…”
“Nhân loại đại nhân, động cơ đó sắp nổ, nhảy xuống đi! Nhanh lên!” BB hô to.
Cắn răng, Trần Vũ rút đường đao ra, phát hiện lưỡi đao cắm sâu vào trong ngọn lửa đã tan chảy…
“Đại nhân! Nhanh!”
“Má.”
Vứt bỏ đường đao, Trần Vũ khuỵu gối rồi đứng thẳng!
Cả người bật lên mười mấy mét .
“Xì xì xì… Ầm! !”
Tiếp đó, ngọn lửa động cơ bùng lên, ánh điện chập chờn, bỗng nhiên nổ tung!
Áp suất không khí lan rộng khiến Trần Vũ bay xa thêm chục mét.
[ bị thương tổn: Khí huyết +3211 ]
“Phốc…”
Phun ra một ngụm máu cũ.
“Ba!”
Khi Trần Vũ sắp rơi xuống, CF đã giao tiếp qua với BB liền điều khiển cơ giáp bay tới, ôm lấy Trần Vũ và xoay người giữa không trung để chặn sát thương từ vụ nổ xảy ra sau đó.
“Khục. . . Khụ khụ…”
“Nhân loại đại nhân, ngài không sao chứ?” CF khẩn trương hỏi.
Trần Vũ phun ra niêm mạc bị bỏng, sờ sờ đỉnh đầu của mình: “Ta trọc.”
“... Đúng vậy.”
“Trọc tốt. Trọc tốt…” Quay đầu, nhìn động cơ nổ tung bên dưới, Trần Vũ nói: “Ném tôi đến chỗ của BB .”
“Vâng!”
CF gật đầu lia lịa, điều khiển cơ giáp bay lên mấy chục mét rồi vung tay ném Trần Vũ lên không trung.
Đối với nhân loại, quân đội Vinh Quang đều rất tôn kính.
Nhưng trong lòng CF lúc này ngoài tôn kính thì còn rất tôn trọng Trần Vũ…
CF: “Tiếp lấy!”
BB: “Minh bạch.”
“Ba!”
BB ngoặt gấp, tránh được cái đĩa cắt đang lao tới, rồi đột ngột đổi hướng, bay theo hình chữ Z, bắt lấy Trần Vũ, đồng thời mở cửa ngực cơ giáp ra.
“Đại. . . Đại nhân, làn da của ngài…”
“Da tôi thế nào.” Trần Vũ vỗ vỗ trên người bị bỏng, lộ ra trắng nõn bên trong: “Không phải đang phục hồi rồi sao”
“Cái này. . . Đây là có chuyện gì…” BB không thể nào hiểu được.
“Đừng huyên thuyên nữa. Một động cơ loại A bị hỏng, tốc độ của nó sẽ giảm đi bao nhiêu?”
BB ngay lập tức sử dụng con chip trong cơ thể để tính toán: “Tốc độ bay liên tục của nó giảm xuống 3.35% ”
“Còn thiếu rất nhiều.”
“Đúng thế…”
Nắm chặt cánh cửa ở ngực của cơ giáp, Trần Vũ nhìn xuống cỗ máy khổng lồ đang bắn ra những ngọn lửa: “Tôi phải đi tiêu diệt nó.”
“Nhưng đao của ngài…” BB nhìn về phía Trần Vũ.
” Đúng, không có đao.” Trần Vũ cũng nhìn về phía BB, nhất là chuôi kiếm trên đầu: “Nhưng mà cô còn có thanh kiếm mà.”
Nghe vậy, BB không chút do dự cúi đầu xuống, đưa chuôi kiếm về phía Trần Vũ:: “Đại nhân… Nhổ đi!”
“Vậy tôi nhổ đó.”
“Vâng! Nhổ đi.”
Đứng bên trên cơ giáp, Trần Vũ ổn định thân hình, đưa tay ra dùng sức nắm chặt chuôi kiếm của BB.
“Sặc!”
Chỉ một thoáng, một thanh âm vang vọng dường như từ sâu trong linh hồn quét qua toàn thân.
Cảm giác huyết mạch giao hòa, làm cho toàn thân Trần Vũ nổi lên từng tầng từng tầng da gà.
“Đây là…” Trần Vũ chấn kinh.
“Ngài thế nào?” BB nghi hoặc: “Nhổ chưa?”
“...”
Sau một hồi im lặng, Trần Vũ từ từ rút kiếm ra, không hiểu vì lý do gì mà quầng mắt của anh ta đỏ lên không kiểm soát được.
‘Đây là đồ của ta…’
‘Đây chính là kiếm của ta…’
‘Ta biết nó…’
‘Tôi biết nó đã rất nhiều năm…’
Nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, Trần Vũ không khỏi thở gấp: “Kiếm này từ đâu ra?”
“Từ khi tôi có ký ức đến nay, nó đã là một phần của tôi.” BB ngẩng đầu: “Ngài rốt cuộc làm sao vậy?”
“Tại sao khi tôi nắm chặt nó, liền cảm thấy nó vô cùng quen thuộc…”
“Hả?”