Chương 188: Trở về nhà (1) Chương 188: Trở về nhà (1)
“Đúng thế.” BB cắn chặt môi: “Đây là mainboard của anh ta.”
“Còn có thể cứu sao?”
“Nếu như mainboard không có hư hại, cơ thể có thể được phục hồi lại trong trạm không gian mặt trăng.”
“Nhưng nó bị hư.”
“...” BB cúi đầu, vẫn chưa trả lời.
Gió bấc lặng lẽ thổi qua.
Lại thể hiện rõ sự yên tĩnh trong thời khắc này.
“Bạch!”
“Vù vù…”
Trần Vũ vũ động trường kiếm, vẻn vẹn một phút, cậu ta đã đào được một cái lỗ, đặt mainboard của CF vào lỗ và chôn nó trong lòng đất.
“Ngài. . . Ngài đang làm gì?”
“Chôn cất.”
“... Chôn cất là cái gì?”
“Là phương thức để thể lòng tôn kính của loài người chúng tôi.” Trần Vũ bình tĩnh chôn những đống đất xuống hố.
BB im lặng một lúc rồi đi về phía trước, vùi đất cùng Trần Vũ
“Sa sa sa…”
Ngoại trừ tiếng gió, trên bãi đất trống chỉ có tiếng đất vùi lấp.
Sau một thời gian ngắn, ngôi mộ đã được chất thành.
Trần Vũ đứng lên, lui lại ba bước, cúi đầu với mộ phần: “Đi tốt.”
BB cũng học theo, cúi đầu: “Đi tốt.”
“Đi thôi.” Trần Vũ không có ở xoắn xuýt cái gì, bò lên trên cơ giáp chào hỏi: “Đi.”
“Nếu như một ngày nào đó, tôi chiến tử sa trường…” BB ngẩng đầu nhìn Trần Vũ: “Hi vọng nhân loại đại nhân có thể chôn cất cho tôi.”
“Cái miệng của quân đội Vinh Quang các người… Thật đáng buồn.”
Ngồi vào bên trong cơ giáp, Trần Vũ vỗ vỗ bắp đùi của mình: “Nào, ngồi đây.”
“Nhưng. . . Nhưng là kiếm…”
“Kiếm gì? Không phải đã nói là tặng cho tôi rồi sao?”
“A…” BB há mồm: “Cái . . . Lúc nào nói. . . Nói…”
“Đùa cô chút thôi.” Trần Vũ bĩu môi, đem thanh trường kiếm trả lại: “Của cô đó, tôi còn có thể lấy của cô hay sao. Mặt mũi tôi lớn như nầy này mà.”
“Cám. . . cám ơn đại nhân.”
Đặt thanh trường kiếm về đỉnh đầu của mình, BB ngồi trên người Trần Vũ, khởi động cơ giáp.
Nhưng khi cơ giáp lên không, thân thể BB cũng từ từ di chuyển.
Trần Vũ nhíu mày: “Cô bị ngứa đít sao?”
BB: “...”
“Đừng nhúc nhích, làm gì vậy?”
“Ngài. . . Ngài…”
“Tôi làm sao?”
“Ngài không mặc quần áo, ngồi trên người của ngài. . . Không thoải mái…” BB cúi đầu.
“Ba!”
Trần Vũ vỗ cái trán hói của mình: “Đúng, tôi không mặc quần áo… Nhưng mà tự nhiên nó phát sinh chuyện như thế này sao…”
BB: “...”
“Tùy tiện, đi tìm một chỗ kiếm quần áo trước.”
“Đi đâu?” BB hỏi.
Trong bất tri bất giác, người chủ đạo của cả hai bỗng nhiên đổi thành Trần Vũ.
“Hiện giờ đừng liên lạc với bất kỳ người nào trong quân đội Vinh Quang, cũng đừng liên lạc với người máy Khởi Nguyên. Thông tin đã bị rò rỉ, còn có lần nữa thì có thể chúng ta không thoát được đâu.”
“Nhưng chỉ dựa vào một chiếc cơ giáp, không về được mặt trăng đâu…”
“Ai nói muốn về mặt trăng?” Ánh mắt Trần Vũ léo lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Vậy. . . Vậy đi đâu?”
“Cô biết vị trí Server của người ngoài hành tinh không?”
“Biết rõ… Hả? !” BB chấn kinh: “Ngài. . . Ngài muốn đi…”
“Không. Tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi.” Trần Vũ dựa vào trên ghế ngồi: ” Server ngoài hành tinh và người ngoài hành tinh ở cùng một chỗ sao?”
“Điều này không rõ ràng. Tin tức về nền văn minh ngoài hành tinh đã không được cập nhật trong một thời gian dài.”
“Ồ… Server được canh giữ rất nghiêm ngặt sao?”
“Không.” BB lắc đầu: ” Server ngoài hành tinh nằm trong phi thuyền cũ của người ngoài hành tinh. Quân đội Vinh Quang chúng tôi đã từng sử dụng máy dò âm thanh để thăm dò qua, và thấy nó không có phản ứng cơ học nào ngoại trừ máy chủ đang chạy.”
“Vậy tại sao các người không bắn cho nó vài quả tên lửa?
“Server sẽ phản kích. Hơn nữa Server được đặt bên trong phi thuyền, bức tường bên ngoài phi thuyền rất dày, độ cứng rất cao, không dễ gì có thể nổ tung được nó.”
“Có thể phái quân đi tấn công.”
“Làm không được. Nó nằm sâu 10.000 mét dưới lòng đất, và đường hầm chứa đầy lưới điện cao thế, và nó không thể tiếp cận được.”
“Lưới điện cao thế…” Trong mắt Trần Vũ chợt lóe sáng.
Nhắc tới điều này, cậu ta lập tức phấn chấn.
“Quyết định.”
Trần Vũ vung tay lên: “Liền đi tìm Server ngoài hành tinh. Mượn thanh kiếm cho tôi, tôi thay quân đội Vinh Quang các cô tiêu diệt nó…”
...
Đêm.
Đi được nửa chặng đường, hai người tìm một khu rừng ngẫu nhiên để đổ bộ.
Tiến hành tu chỉnh.
Trần Vũ mặc một bộ đồ cỏ, đang ngồi đốt lửa.
Và lột da những con vật săn được và nướng chúng.
“Tư tư…”
Tiếng dầu mỡ nóng lên khiến Trần Vũ không khỏi xoa xoa tay, thèm nhỏ dãi.
“Đây chính là thức ăn của nhân loại đại nhân sao?” BB ngồi sang một bên, tò mò xem miếng thịt.
“Đúng. Quân Vinh Quang các cô thường ăn những gì?”
“Thay pin.”
“... Được rồi, coi như tôi không nói.”
Gắp một miếng thịt đã chín 80%, Trần Vũ thổi thổi: “Phốc phốc.”
Sau đó, cậu ta cắn xuống ba phần tư miếng thịt, nhai một cách mãn nguyện.
[ ăn: Đói +41 ]
“Nhóp nhép nhóp nhép…”
[ ăn: Đói +46 ]
“Nhóp nhép nhóp nhép…”
Liên tiếp tiêu diệt bốn năm miếng thịt, Trần Vũ mút ngón tay, phát hiện BB đang nhìn mình không chớp mắt.
“Cô nhìn cái gì.”
“Ăn là cảm giác như thế nào?”