Chương 189: Trở về nhà (2) Chương 189: Trở về nhà (2)
“... Cô muốn nếm thử một miếng không?”
BB đưa tay tiếp nhận miếng thịt nạc, học theo Trần Vũ, nhổ hai ngụm nước lên trên miếng thịt: “Phốc phốc.”
Trần Vũ: “...”
Sau đó, cô cắn một miếng thịt và nhai một cách khó khăn.
“Bốp bốp… Bốp bốp…”
Trần Vũ: “Ăn ngon không?”
“Tôi nếm không ra hương vị.” BB liếm liếm khóe miệng: “Nhưng loại xúc cảm ấm áp này… Thật tuyệt.”
“Ăn, điều tuyệt vời nhất chính là mùi vị của nó.” Trần Vũ gắp một miếng thịt chín 50%, cắn xuống ba phần tư: ” Cho dù cùng một loại nguyên liệu, độ chín khác nhau thì hương vị cũng khác nhau. Nêm gia vị là một vị khác, không nêm, lại là một vị khác.”
BB mút ngón tay: “Nhân loại… Thật tốt.”
” Con người cũng có những cái xấu. Ví dụ, ăn thức ăn không tốt có thể dẫn đến ngộ độc, bệnh tật, ký sinh trùng, vv …”
Nói đến đây, Trần Vũ thở dài: ” Tôi rất muốn cảm nhận một chút.”
BB: “...”
“Đừng khách khí, đến, tiếp tục ăn.”
“Cám ơn.”
Hai người dọn dẹp hết vài ký thịt.
Sau một hồi thu dọn, Trần Vũ nằm trên bãi cỏ, nhìn bầu trời đêm: “Trên thế giới này, không thể nhìn thấy ngôi sao à.”
“Rời khỏi tầng khí quyển, liền có thể thấy được.” BB trả lời.
“Vậy liền không có ý nghĩa. Nhìn lên bầu trời đầy sao là bản năng của động vật có vú, và đôi khi nó không chỉ để” nhìn thấy “.
“Vậy sao…” BB không thể nào hiểu được.
“Không nói chuyện này, tâm sự chuyện khác đi. Cô mấy tuổi rồi.”
“683.”
“...” Trần Vũ xoay người: “... Ngủ đi.”
“Không tâm sự nữa sao?”
“Không.”
Trong rừng, lập tức chìm vào im lặng.
Ngọn lửa đang cháy tạo ra tiếng “lốp bốp” rất hữu ích cho giấc ngủ.. Trần Vũ lại không có chút nào buồn ngủ.
Nửa ngày, hắn quay đầu, liền thấy BB đang nhìn chằm chằm chính mình: “Hơn nửa đêm rồi cô còn trừng lớn con mắt như vậy để làm gì? Không ngủ sao?”
“Tôi không cần ngủ.”
“Nhưng tôi cần. Có thể giúp tôi một chút không?”
“Có thể!” BB lập tức ngồi dậy: “Ngài nói đi, muốn tôi làm những gì?”
“Cái gì cô cũng biết làm sao?”
“Đúng thế.”
“Thật sự… Cái gì đều chịu làm?”
“Đúng vậy?” BB nghi ngờ nghiêng đầu: “Ngài muốn làm gì?”
“Vậy tôi liền thử một chút tính năng của cô. ”
Trần Vũ đột nhiên nằm xuống hình chữ “奆”, chỉ vào sau đầu của hắn: “Phang vài cú vào đây.”
BB: “...”
“Nhanh nào.”
“Vì… vì cái gì?”
“Đây là mát xa, mức hưởng thụ cao nhất của con người. Chỉ cần gõ nhẹ là tôi có thể ngủ thiếp đi.”
KiVaayj…” BB ngập ngừng giơ tay lên và vỗ nhẹ vào đầu Trần Vũ.
“Ba!”
“Là như vậy sao?”
Trần Vũ quay đầu: “Lực mà phân chim rơi xuống còn mạnh hơn so với cô. Dùng lực một chút!”
“Ba! !”
“Lại thêm chút lực nữa!”
“Bành bạch!”
“Dùng sức! Dùng sức!”
“Ba ba ba…”
“Cô làm gì vậy?” Trần Vũ lại quay đầu: “Cô đang thể hiện ra sự yếu đuối của mình trước mặt tôi sao, dùng sức mạnh một chút không được sao?”
“Đông!”
“Gì vậy, cô đang bị bệnh hả?”
“Thùng thùng!”
“Cô bị chứng teo cơ bắp hay sao vậy?”
“Duang! ! !”
“... ... ... ... zzZ…”
Thu tay lại nhìn Trần Dư đang ngủ, BB trầm ngâm: “Thì ra…”
“Con người ngủ như thế này sao…”
...
“Sưu —— ”
Ngày kế tiếp, buổi sáng.
Cuối cùng thì cơ giáp đã chở Trần Vũ và BB đến đích.
Khu A:--------- Phi thuyền người ngoài hành tinh.
“Lạch cạch.”
Cơ giáp hạ xuống, Trần Vũ nhảy xuống, nhìn thân tàu vũ trụ quen thuộc phía trước, mặt đen lại: “Mẹ nó…”
“Cái nơi chó đẻ này không phải là chỗ mà mình đã đi ra sao?”
“Server người ngoài hành tinh ở chỗ này sao?”
“Vâng.” BB cũng nhảy ra khỏi cơ giáp với vẻ mặt nghiêm túc: “Khu vực này được gọi là Khu A, và nó có hai phần. Phần trên của bề mặt là một phi thuyền mới của nền văn minh ngoài hành tinh. Phần ẩn sâu 10.000 mét dưới lòng đất, là chiếc phi thuyền cũ của họ. Server nằm trong chiếc phi thuyền cũ.”
“Vậy…” Trần Vũ nhàn nhạt nói: “Các người đã từng vào trong phi thuyền mới chưa?”
“Chưa. Phi thuyền mới này được chế tạo bởi một nền văn minh ngoài hành tinh để tấn công mặt trăng, nhưng trước khi nó cất cánh, nó đã bị phá hủy không rõ lý do.” BB chỉ về một hướng: “Phi thuyền mới chỉ có một lối vào, nhưng nó chứa đầy điện cao thế, không vào được.”
“... Minh bạch. Các người còn chưa tiến vào.”
“Hả?” BB nghi hoặc.
“Đi thôi.” Trần Vũ nói sang chuyện khác: “Đưa tôi tới lối vào của phi thuyền cũ.”
“Nhân loại đại nhân, tôi kiến nghị ngài…”
“Dẫn đường, đừng dong dài.”
“...”
Thở dài, BB đành phải mang theo Trần Vũ đi hết nửa vòng, tới trước một hang động được ẩn nấp.
“Đại nhân, nó nằm bên trong.”
“Ừm.”
Hai người lần lượt vào hang.
Lối vào của cái động này theo hướng đi xuống, càng vào sâu thì càng tối.
BB có công năng nhìn ban đêm, thị lực của Trần Vũ cũng vượt qua người bình thường. Do đó, môi trường tối cũng không phải là một trở ngại.
Không lâu sau.
Hai người đi vào khoảng chừng được 1 cây số thì thấy ngay phía trước có ánh sáng xanh mờ ảo.
Khi đi vào, phát hiện đó là lưới điện dày đặc với những tiếng động “Đôm đốp”.
Mà mặt đất dưới chân hai người cũng chuyển từ bùn sang sàn kim loại mà Trần Vũ quen thuộc.