Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 191: Lấy tay ngươi, cầm ta vì kiếm (2) Chương 191: Lấy tay ngươi, cầm ta vì kiếm (2)

Chương 191: Lấy tay ngươi, cầm ta vì kiếm (2) Chương 191: Lấy tay ngươi, cầm ta vì kiếm (2)


“Có thương tổn, nhưng cái này phải chặt tới ngày tháng năm nào…”
Chen Yu cau mày, cất kiếm và quay trở lại bàn điều khiển.
“Cái nào là mở cửa đây…”
“Lạch cạch.”
“Lạch cạch…”
Trần Vũ tùy tiện ấn mấy cái nút, không có chuyện gì xảy ra.
Đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu, dùng trí nhớ ghi nhớ tất cả các nút trên bàn điều khiển, cậu xoay người lao thẳng về phía lối đi.
Dưới sự “gia trì” của lưới điện, chưa đầy một phút anh đã trở lại lối vào.
“Đại nhân, ngài đi ra?”
“Hừm, có một bảng điều khiển bên trong đó. Tôi không biết chữ của người ngoài hành tinh, cô biết không?”
“Biết.”
“Được.” Trần Vũ gật đầu, nhặt một cục đá lên, trên mặt đất lầy lội viết một hồi, bảng điều khiển đại khái đã khôi phục lại.
“Nút nào là điều khiển cánh cửa?”
“Không có nút nào cả.” BB ngồi xổm xuống nhìn một hồi, sau đó lắc đầu: “Đây là nút điều khiển tầng ngoài, muốn mở cửa thì cần phải vào tầng trong.”
” Vậy thì làm sao tôi vào được? ”
“Ừm…” BB ngửa đầu suy tư nửa ngày: “Như vậy đi, tuy bàn điều khiển không thể đóng mở cửa, nhưng nó có thể đóng mở lưới điện. Ngài tắt hết điện đi, còn tôi sẽ sử dụng dịch chuyển tức thời để đưa ngài vào trong.”
Nghe được lời này, Trần Vũ sửng sốt: “Dịch chuyển còn có chức năng này?”
“Vâng. . . Đúng vậy a…”
“Vậy sau này, tôi có thể vào trong ký túc xá nữ … một cách … bí mật …”
Hai mắt Trần Vũ long lanh có thần: “... Dùng thử sữa rửa mặt của bọn họ.”
BB: “...”
“Đây là công tắc nguồn điện của thông đạo sao?”
“Đúng thế.” BB gật đầu: “Sau khi tắt công tắc, nhớ phá hủy bàn điều khiển, nếu không máy chủ có thể bị điều khiển từ xa.”
“Ừm.”
Đứng lên, Trần Vũ cầm kiếm rồi xông vào lưới điện một lần nữa.
Sau khi trở lại đại sảnh.
Làm theo hướng dẫn của BB, nhấn bốn nút, sau đó kéo cần gạt bằng sứ ở ngoài cùng bên trái.
“Cùm cụp!”
“Ông —— ”
Lưới điện của lối đi sau lưng hắn lập tức vụt tắt.
Sau đó, Trần Vũ vung trường kiếm, chặt đứt bàn điều khiển ở giữa …
“Tư tư… Ầm!”
Mặt bàn nổ tung.
Không có sự ngăn cản của lưới điện, chỉ trong vài phút, BB đã chạy hết cỡ cộng thêm “dịch chuyển”, vào tới đại sảnh.
“Chính là chỗ này.” Trần Vũ chỉ vào cánh cổng kim loại trước mặt.
“Để tôi đo độ dày trước.” BB đứng tại chỗ và bắn ra sóng âm tần số thấp mà mắt thường không nhìn thấy được từ bên trong tóc mái.
Một lúc sau, cô gật đầu: “Không quá dày, dịch chuyển tức thời có thể đi qua.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa? Nhanh lên.”
“Nhưng sự dịch chuyển trong không gian bị giới hạn bởi bán kính mặt phẳng, chúng ta áp sát gần nhau, để không bị cắt bởi ‘cạnh’ của sự chuyển động trong không gian.”
“Không có vấn đề.”
“Còn có… Kiếm. . . Đưa thanh kiếm cho tôi…” BB cúi đầu: “Nó có thể gia tăng khoảng cách dịch chuyển.”
Nghe vậy, Trần Vũ lập tức cắm lại thanh trường kiếm vào đầu đối phương.
Hai người đi tới cửa trước, ôm nhau.
BB nhắm mắt cảm ứng: “Đại nhân, gần một chút.”
“Ừm.”
“Lại gần thêm một chút nữa.”
“Cúi thấp đầu xuống một chút, khép chân lại.”
“Ừm.”
“Thẳng lưng.”
“Ừm ân…”
“Chuẩn bị đi!”
Nói, BB mở mắt ra, điều động tín hiệu điện trong mainboard : “3, 2…”
“1!”
“Bạch!”
Trần Vũ chỉ cảm thấy hoa mắt, cũng không hề có cảm giác không trọng lượng hoặc là khó chịu nào, đã đi bên kia của cánh cửa kim loại.
“Đại nhân, được rồi.” BB buông ra, lùi về phía sau hai bước và nhìn xung quanh: “Chúng ta đã vào rồi.”
Phía sau cửa cũng là một đại sảnh..
Nhưng mà khác với sự vắng vẻ ở đại sảnh trước, nơi này có đầy đủ các mẫu động vật và thực vật.
Trong đó, còn có loài người…
Bước tới một mẫu vật người, Trần Vũ cẩn thận quan sát.
Cậu bé nằm trong kính đã được móc rỗng nội tạng và ngâm trong một chất lỏng tương tự như formalin.
Trong đôi mắt nâu vẫn ẩn chứa nỗi sợ hãi trước cái chết.
BB đi tới, nhìn một lúc rồi cúi đầu chào cậu bé.
“Đây là vị nhân loại đại nhân thứ hai mà tôi nhìn thấy.”
“...” Trần Vũ cũng không đáp lời, đi dọc theo con đường đến cánh cửa thứ hai.
“KÍTTT… Dát —— đông!”
Đúng lúc hai người đang chuẩn bị giở lại chiêu trò cũ và muốn “dịch chuyển” qua thì cánh cửa lại tự động mở ra.
Quơ quơ bụi đất, Trần Vũ và BB nhìn nhau.
“Nó đang mời chúng ta đi vào sao?” Trần Vũ hỏi.
“Hẳn là.”
“Thấy không ngăn cản được chúng ta, liền dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, muốn xin chúng ta tha mạng sao.”
Trần Vũ chế nhạo và bước vào đại sảnh tiếp theo, trong sảnh cũng chứa đầy mẫu vật..
“KÍTTT… —— đông!”
Cánh cửa kim loại thứ ba cũng được mở ra.
“Đại nhân… Chúng ta…” BB chần chờ.
“Đừng lo lắng, tiếp tục đi.”
“... Tốt.”
...
“Đông!”
“Đông!”
“Đông!”
Với việc từng cánh cửa được mở ra, cả hai nhanh chóng tiếp cận trung tâm của phi thuyền..
Và các vật phẩm được đặt trong mỗi sảnh không giới hạn là các mẫu vật và thực vật. Hình thức ngày càng trở nên đa dạng.
Có một động cơ hơi nước bị gỉ.
Có sách vở bằng giấy đã bị mục nát theo năm tháng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất