Chương 197: Trở về (4) Chương 197: Trở về (4)
Thân cao không quá đầu gối Trần Vũ…
“Lạch cạch… Lạch cạch…”
Người máy nhỏ ôm một cái thùng rỗng, loạng choạng đi tới bên người Trần Vũ, dừng lại, phát ra âm thanh máy móc non nớt: “Xin … xin chào…”
Trần Vũ ôm bình thủy tinh: “...”
Người máy nhỏ ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt to như máy ảnh: “Ngươi … là thứ gì vậy?”
Trần Vũ: “...”
“Tại sao cái đuôi … lại mọc ở phía trước.
Trần Vũ: “...”
Trên đồng bằng hoang vắng.
Một người, một con robot.
Một lớn, một nhỏ.
Cả hai cầm đồ vật và nhìn nhau.
“Ngươi… trông rất… kỳ lạ.” Người máy nhỏ vòng quanh Trần Vũ dạo qua một vòng: “Toàn thân. . . Không có lông… Cái đuôi… Còn. . . Còn mọc ở đằng trước…”
Trần Vũ: “...”
Người máy nhỏ: “Giống… Giống như không biết nói chuyện.”
Trần Vũ: “Tôi biết.”
Người máy nhỏ: “Hả? Nói chuyện…”
Trần Vũ: “Mà lại tôi cũng không có cái đuôi nào ở đằng trước.”
Người máy nhỏ: “Hả? Nói chuyện nói chuyện…”
Trần Vũ: “...”
Người máy nhỏ ngẩng đầu, nhìn lên phần dưới cái “váy” của Trần Vũ: “Cậu tên… Tên là gì?”
Trần Vũ: “Tôi tên nhân loại.”
“Nhân loại?” Người máy sững sốt, thùng sắt đang ôm đều rơi mất: “Cậu là nhân loại… Kia. . . Vậy tôi là cái gì…”
“Hả?” Trần Vũ nhíu mày, ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm đối phương: “Ý của ngươi là… Ngươi cũng là nhân loại?”
“Đúng vậy.” Máy móc nhỏ gật đầu nặng nhọc, lại suýt chút nữa ngã xuống vì trọng tâm không ổn định..
” “Ai nói cho ngươi biết ngươi là nhân loại?”
“Mẹ.”
“Mẹ ngươi ở chỗ nào?” Trần Vũ đột nhiên có hứng thú.
Hắn mơ hồ ý thức được rằng có một câu chuyện giữa nhân loại, người ngoài hành tinh, người máy, người nhân tạo Vinh Quang, và khởi nguyên…
“Mẹ bị bệnh…” Người máy nhỏ uể oải cúi đầu: “Sau. . . Sau khi chơi bịt mắt trốn tìm với tôi… Liền ngã bệnh…”
“Vậy bây giờ ngươi muốn đi đâu?”
“Tôi. . . Khi tôi bị ốm, mẹ chỉ cần thêm một chút máu cho tôi…” Người máy nhỏ giơ lên thùng sắt: “Cho nên… Tôi cũng tìm cho mẹ một chút máu…”
Nghe vậy, Trần Dư trầm ngâm: “Ta đi chung với ngươi”
“Tốt!” Người máy vui vẻ nhảy tại chỗ vài cái, sau đó lắc lư dẫn đường.
Trần Vũ cầm chai đựng mẫu vật đi theo phía sau, và tiếp tục trò chuyện với con robot nhỏ.
Nửa giờ sau.
Một người một máy móc, đi tới một ngôi làng.
Trần Vũ rất quen thuộc với ngôi làng này, đó là nơi cậu ta và BB gặp nhau.
Chỉ thấy người máy nhỏ đặt thùng sắt xuống, biến một ngón tay của mình thành tuốc nơ vít, tháo rời thi thể đồng loại.
Sau đó lấy ra CPU, đổ dầu đen bên trong vào thùng…
Chẳng mấy chốc, chiếc thùng sắt đã được đổ đầy thứ dầu đen ngòm.
“Ba!”
Ôm lấy thùng sắt, người máy nhìn về phía Trần Vũ: “Lấy. . . Lấy được rồi.”
“Đi thôi, đi tìm mẹ ngươi.” Trần Vũ đứng lên.
“Được…”
Người máy nhỏ di chuyển một đôi chân ngắn, đi về một hướng.
Lần này, bọn họ không đi xa.
Chỉ mười mấy phút liền đến đích.
Trần Vũ dừng lại, ánh mắt vô cùng phức tạp..
Hóa ra mẹ của người máy nhỏ bé này chính là người máy mặc áo choàng đã bị giết bởi thanh kiếm của BB …
Nó hình tròn thi thể, vẫn nằm ở vị trí cũ.
Miệng vết thương, còn thỉnh thoảng tràn bắn mấy đạo màu xanh nhạt hồ quang điện…
“Mẹ…” Người máy nhỏ vòng quanh quả cầu kim loại vài lần và nhìn Trần Vũ: “Mẹ cùng với tôi. . . chơi bịt mắt trốn tìm, tôi ẩn nấp rất kỹ… Nhưng mẹ vẫn không tới. . . Không tới tìm tôi… Sau đó tôi lần theo dấu chân … và phát hiện ra rằng mẹ đang bị bệnh ở đây.”
Trần Vũ: “...”
“Người trong thôn cũng bị bệnh… Nhưng tôi vẫn. . . Vẫn muốn cứu mẹ mình trước… Mẹ rất thông minh, nàng nhất định có biện pháp cứu những người khác…”
Trần Vũ: “...”
“Nhưng…” Người máy nhỏ nghiêng đầu nhìn thi thể trên mặt đất: “Làm sao thêm máu đây? Cậu. . . Cậu biết không…”
Trần Vũ lắc đầu.
“Uhm…” Người máy sững sờ tại chỗ, hồi lâu, đột nhiên đập thùng dầu vào quả cầu kim loại.
“Đang!”
Thùng sắt ngã lật, dầu trơn vẩy ra, chảy vào vết thương của quả cầu kim loại..
“Tư tư… Ầm!”
Năng lượng điện còn lại đốt cháy dầu đen, và quả cầu kim loại bất ngờ phát nổ.
“Bang…”
“Loảng xoảng…”
Cùng với quả cầu lửa bốc lên, các mảnh kim loại lần lượt rơi xuống.
Người máy nhỏ: “...”
Trần Vũ: “...”
Người máy nhỏ kinh ngạc quay đầu nhìn Trần Vũ: “Mẹ. . . Mẹ…”
Trần Vũ: “... Mẹ ngươi nổ…”
“Mẹ… Nổ…”
“...”
Từng trận gió bắc thổi qua.
Thổi bay ngọn lửa và khói.
Nhìn đống hỗn độn, Trần Vũ cảm thấy không thể giải thích được có một bàn tay đang níu lấy lồng ngực mình.
“Mẹ… Nổ.”
Người máy ngồi bệt xuống đất, không nhúc nhích giống như đứng máy.
Mãi đến hai phút sau, người máy nhỏ mới bò dậy, nhặt lên cái thùng sắt đã bị nổ, đi về hướng mà cậu ta vừa đến.
“Mẹ… Bệnh quá nặng… Nhất định là không đủ máu…”
“Tôi muốn. . . Tôi muốn tìm thêm một chút máu…”
“Tìm thêm… Một chút máu…”
Ánh mặt trời chiếu vào tấm lưng đang run rẩy của nó, phản chiếu màu sắc của sự tĩnh lặng.
Trần Vũ chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào con robot cho đến khi nó biến mất, sau đó quay đầu nhìn xung quanh.
Vùng đất cằn cỗi.
Bầu trời đầy bụi.