Chương 198: Khi đó… nó còn rất gầy (1) Chương 198: Khi đó… nó còn rất gầy (1)
Những tòa nhà chọc trời rách nát và sụp đổ.
Đường nhựa cỏ dại mọc um tùm…
Mọi thứ đều yên tĩnh.
Chỉ có cơn gió bắc quen thuộc vội vã lướt qua, sáng tác một khúc ca bi tráng nhàn nhạt văng vẳng bên tai mà không ngân nga được.
Một cảm giác đau khổ và tuyệt vọng lại ập đến trong lồng ngực Trần Vũ.
Đây là một thế giới đã suy sụp như thế nào vậy?
Đã không có bất cứ hi vọng nào…
...
“Cuối cùng hai tấm rồi! Đơn song bất quá!”
Trong đại sảnh dị cảnh, Mã Lệ đang chơi đấu địa chủ cùng hai võ giả. Cô cao hứng ngồi xổm trên bàn, quơ quơ hai lá bài trong tay: “Để các ngươi đá! Lật gấp mấy lần, trợn tròn mắt a?”
“Chúng tôi nghi ngờ cô chơi bẩn.” Một vị võ giả bất mãn ồn ào.
“Vậy liền cầm chứng ra đi? Không có chứng cứ ngươi nói nhảm cái gì? Có đánh được hay không? Không đánh được thì tôi ra bài tiếp.” Mã Lệ giơ lên bài poker, ồn ào náo động.
“Nhị vương làm sao đánh? Muốn ra ngươi liền tranh thủ thời gian ra! Mẹ nó.” Một võ giả khác tức giận nói.
“Vậy được rồi.” Mã Lệ nhếch miệng, ném ra một tấm bài: “Con 2.”
Hai người: “...”
Mã Lệ ném ra lá bài cuối cùng: “Chỉ có một lá 2, hết bài rồi. Hồng hồng hỏa hỏa hốt hoảng rống rống ha ha ha ha…”
Võ giả giáp: “Đệch mẹ.”
Võ giả Ất: ‘Đệch mẹ.’
” Trên mặt nở nụ cười, ta tự hào trả tiền.” Mã Lỵ gom bài, cười đến suýt chút nữa nhìn thấy bụng: “Cùng ta đấu? Ta ăn đường, còn ngọt hơn nước tiểu của các ngươi…”
“Mã Lệ!” Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét.
Mã Lệ nghe tiếng nhìn lại, phát hiện là chị gái Mã Nghiên đang chạy tới.
“Chuyện gì?” Mã Lệ nói.
“Ra. . . Ra rồi…” Mã Nghiên thở không ra hơi.
“Ồ?” Mã Lỵ lập tức lấy băng vệ sinh trong túi ra: “Nhanh! ”
“...” Mã Nghiên sửng sốt nửa giây, sau đó đánh bay không trung: “Không phải cái này! Là Trần Vũ! Trần Vũ ra ngoài!”
“Cái gì? !”
Mã Lệ kích động, đột ngột nhảy ra ngoài hai thước, chạy về phía lầu hai đại sảnh.
Hai võ giả đang chơi đấu địa chủ với cô cũng liếc nhìn nhau, yên lặng đuổi theo.
Cùng lúc.
Bao gồm cả chính phủ, đồn cảnh sát, Đại học Bắc Kinh và các lực lượng khác, đã bao vây cửa phòng cách ly từ sớm.
Bọn hắn đã được đến tin tức.
Nghe nói lần này Trần Vũ có mang “Hàng” ra…
Quảng trường dị cảnh thành phố Thanh Thành.
Trong phòng cách ly.
Trần Vũ mặc một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ, ngồi trên ghế..
Nhìn nhân viên bận rộn ở phòng kính đối diện, hắn có chút không kiên nhẫn: “Này, đã bao lâu rồi? Kiểm tra còn chưa kết thúc sao?”
“Trần tiên sinh.” Trong cửa sổ thủy tinh, một người phụ nữ nói vào micro: “Nếu ngài có việc gấp, ngài có thể ra ngoài trước. Sau khi kiểm tra xong đồ đạc mà ngài mang theo, ngài có thể đến đại sảnh nhận lại.”
“Không, tôi chỉ muốn lấy ở chỗ này.”
“Vậy. . . Vậy ngài chờ một chút.”
“Lại cho các người mười phút.” Trần Vũ sắc mặt khó coi: “Nếu không tôi liền…”
“Ngài liền thế nào?”
Trần Vũ đứng lên, cầm lấy thắt lưng khăn tắm, làm bộ như muốn cởi ra: “Nếu không tôi liền muốn đùa nghịch lưu manh!”
Nghe vậy, ánh mắt của người phụ nữ chợt sáng lên, cô ta cao hứng quay đầu chào: “Nghỉ trưa! Nghỉ ngơi mười phút! Mọi người ăn cơm đi…”
Trần Vũ: “...”
May mắn thay, chỉ bốn năm phút sau, một người đàn ông ăn mặc như một quản lý bước vào, trong tay cầm chai chứa mainboard đi đến.
“Tất cả mọi người nghỉ trưa đi.” Quản lý phất phất tay: “Tôi có một số vấn đề, muốn nói chuyện với Trần tiên sinh một chút.”
Mọi người xì xào hồi lâu, tất cả đều đứng dậy rời đi.
Ngay sau đó, trong toàn bộ phòng cách ly chỉ còn lại giám thị và Trần Vũ.
Một người ngồi trong phòng kính này, người còn lại ngồi trong phòng kính kia.
“Phanh.”
Đặt lọ đựng mẫu vật xuống, quản lý ngồi trước micro nói: “Chào cậu, Trần Vũ. Tôi là giám đốc văn phòng thanh tra quản lý kiểm tra và đo lường của thành phố Thanh Thành, tôi tên là …”
Trần Vũ: “Có chuyện gì thì nói đi.”
“... Được rồi.” Quản lý gật đầu chỉ vào mainboard BB trong bình, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Như anh thấy đấy.” Trần Vũ ngả người về phía sau: “Đó là vỏ kiếm.”
“Tôi không nghĩ như vậy.”
“Vậy anh nghĩ cái này là cái chày gỗ sao?”
“... Không phải.”
Trần Vũ gật đầu: “Tôi cũng nghĩ không phải.”
“...”
“...”
Hai người nhìn nhau rồi im lặng hồi lâu, quản lý nhíu mày: “Nhưng tôi cảm thấy hình như là cậu đang mắng tôi…”
“Ta đã nói là không phải rồi.” Trần Vũ chỉ vào lọ đựng mẫu vật: “Bên trong là cái vỏ kiếm, nhưng nhìn hình thù có chút kỳ quái mà thôi.”
“Qua quá trình kiểm tra đơn giản, chúng tôi phát hiện ra rằng có các linh kiện điện tử tinh vi bên trong.”
“Ở trong một dị cảnh công nghệ cao, phát hiện vỏ kiếm công nghệ cao, không phải rất hòa hợp sao?” Trần Vũ buông tay.
“Nhưng nó lại không bị tổn hại bởi phóng xạ.”
“Không phải còn có cái chai thủy tinh đó sao.”
Quản lý nheo mắt, chậm rãi đứng lên: “Thủy tinh … không ngăn được tia phóng xạ.”