Chương 36: Thời gian thi đại học đếm ngược (3) Chương 36: Thời gian thi đại học đếm ngược (3)
Lần này thi đại học, hắn cũng muốn tham dự.
Thậm chí có khả năng đoạt được Trạng Nguyên…
Bởi vậy, cho dù cố gắng khống chế mình tỉnh táo, nhưng mà vừa tưởng tượng đến hình ảnh mình trở thành Trạng Nguyên, được bao vây reo hò của toàn bộ thành phố,
Hắn liền không nhịn được toàn thân phát nhiệt.
...
Trở lại cửa hàng thuốc lá.
Vào bằng cửa chính, lên lầu, phát hiện Kỳ tỷ đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng.
“Buổi sáng tốt lành.”
“Ừm. Luyện công buổi sáng kết thúc rồi sao?”
“Kết thúc.”
“Vừa vặn chị cũng vừa nấu cơm xong.” Kỳ tỷ cởi ra tạp dề: ” ăn nhanh lên.”
“Lúc này cũng chưa đến tám giờ mà?” Trần Vũ lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thời gian: “Sớm như vậy?”
“Hôm nay chị đã hẹn một đồng học, hắn đang làm việc trong ngành giáo dục, hẳn là có thể giải quyết vấn đề của cậu. Nếu như hắn cũng không làm được, vậy thì chỉ có thể đi thành phố khác nhìn một chút.”
Nghe vậy, Trần Vũ chần chờ một lát: “Nếu như không được thì coi như xong đi.”
“Xong cái gì? Sao có thể cứ như vậy mà xong được?” Kỳ tỷ hất cằm lên: “Tính cách của chị cũng rất bướng bỉnh, càng là không được thì càng phải vượt lên! Chị cũng không tin là không trị được những ngôi trường kia?”
Trần Vũ: “...”
“Ăn cơm, ăn nhanh lên. Chị còn phải đi sớm một chút…”
Ăn mấy ngụm như hổ đói, Kỳ tỷ liền đeo túi xách rời đi.
Bước chân vội vàng.
Trần Vũ cúi đầu, nhìn xem trên bàn ăn còn lại thừa cơm, bẹp bẹp miệng.
Từ góc độ làm người mà nói thì bà chủ chắc chắn là một người tốt.
Tốt đến Trần Vũ loại này da mặt dày đều cảm thấy lúng túng.
Kỳ thật hắn đã có dự định.
Nếu như chuyện này mà Kỳ tỷ không lo được thì đợi đến khi đẳng cấp khí kình của hắn đột phá cấp 1, liền tùy tiện tìm một trường nào đó, chủ động tới cửa, bản thân chào hàng.
Chỉ cần phơi bày một ít thực lực không tin những trường học kia không đặc cách nhận vào…
Ăn cơm chiều, rửa xong bát đĩa.
Trần Vũ xuống lầu mở tiệm.
Sau đó như thường lệ bỏ vào trong rương thu ngân 1000 nguyên tiền, lấy ra một gói Cáp Nhĩ Tân, bắt đầu hôm nay tu hành.
Có đôi khi, hắn cũng cảm thấy mình quả thật rất “Chăm chỉ”.
Loại này đem đầu bỏ vào “Gạt tàn” bên trong hành động, người nào chưa thể nghiệm qua thì thật sẽ không biết có bao nhiêu khó chịu.
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +94 】
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Phổi khỏe mạnh +7; thân thể khỏe mạnh +5; thể chất +7; sức miễn dịch +4… 】
“Hút mười điếu cùng một lúc, chỉ còn có thể thêm được chín mươi điểm thôi sao.” Trong quầy, Trần Vũ híp hai mắt, thôn vân thổ vụ.
“Còn có cái gì đồ chơi so thuốc lá càng ‘Hữu hiệu’ à…”
“Ông —— ông —— ông —— ”
Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên.
“Ừm?”
Trần Vũ nhíu mày, lấy điện thoại cầm tay ra để vào trong tủ, bực bội kết nối.
“Ai vậy?”
“Ta là mẹ ngươi.”
“Ta… A, là mẹ hả.”
“Ừm.”
“Chuyện gì a?” Trần Vũ hít sâu một cái , vừa phun vừa nói: “con đang bận học tập nha.”
“Mẹ hiểu.” Trong ống nghe, Trần mẫu do dự: “Mẹ cũng không muốn gọi điện thoại cho con. Nhưng nghĩ nghĩ, chuyện này con cũng hẳn là nên biết, liền gọi cho con.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Chị của con…” Trần mẫu trầm mặc một lát: “Muốn đính hôn.”
“Walter?”
“Ầm!”
“Soạt…”
Trần Vũ kinh ngạc đột nhiên ngẩng đầu lên, cái ót trực tiếp đụng nát thủy tinh của quầy hàng.
Nhưng hắn lại phảng phất như không có chuyện gì khoanh tay cơ gấp giọng nói: “Mẹ nói cái gì? Chị của con muốn đính hôn?”
“Đúng.”
“Chị của con không phải liền bạn trai đều không có sao? Kiếm đâu ra một người nam? Còn muốn đính hôn?”
“Mẹ cũng trở tay không kịp. Sáng nay khi chị con ra ngoài đi làm không lâu, liền trực tiếp đưa về một người đàn ông rồi nói với mẹ là muốn đính hôn.”
“Chuyện này cũng quá không hợp lý! Chờ con trở về.”
Dứt lời, Trần Vũ tắt điện thoại di động, dọn dẹp hết mảnh vụn thủy tinh trên người, thay quần áo xong, đóng cửa tiệm liền đi ra ngoài. Cũng ở ven đường bắt một chiếc xe taxi.
“Bác tài, đi tiểu khu phồn hoa.”
“Được.”
Tài xế gật gật đầu, chuyển tay lái, đạp chân ga.
“Ông —— ”
Đuôi xe phun khói, chậm rãi tiến lên.
Trần Vũ: “... Con bà nó, xe này chạy còn chậm hơn tôi!”
Lái xe: “... Vậy cậu xuống chạy bộ đi!”
“Đông!”
Trần Vũ quả quyết xuống xe, đối với lái xe giơ ngón giữa, sau đó giang rộng bước chân liền bắt đầu chạy.
“Mụ nội nó!” Lái xe tức điên lên, đạp mạnh chân ga muốn đuổi theo.
Nhưng đuổi theo một lát sau hắn liền hết giận.
Lái xe: “Thực sự là chạy còn chậm hơn nó à…”
...
Mấy phút sau, Trần Vũ chạy tới tiểu khu phồn hoa, tiến vào khu nhà của mình, lên tầng ba, lễ phép đưa tay gõ cửa.
“Đông đông đông!”
Toàn bộ cửa sổ trong khu nhà đều lung lay.
“Động đất sao?” Phía sau cửa, Trần mẫu nghi ngờ nói.
“Mẹ, là con, mở cửa.”
“Két két —— ”
Cửa mở ra, Trần mẫu trước tiên liền đi nhìn xem tình trạng hư hao của cửa chống trộm: “Con. . . Con gõ xẹp cửa rồi!”
“Nhường một chút, lát nữa con sửa cho mẹ.”