Chương 63: Sinh tử một đường (2)
“Kéo vang phòng không cảnh báo toàn thành phố, chuẩn bị liều mạng đi.”
...
Cùng lúc, khu KTV thanh thủy Túc Dục Thành.
Trong một phòng nào đó.
“Tình nhân, tình nhân. Ta làm sao có thể quên được, nửa đêm, tiếng ca say lòng người…”
“Tình nhân, tình nhân…”
Ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn xem Kỳ tỷ cùng công chúa trong phòng hát với nhau, Trần Vũ không thể không thừa nhận, bà chủ này của mình rất có mị lực.
Mặc dù tuổi tác lớn hơn bốn cô em kia không ít, khuôn mặt cũng kém một chút, nhưng khí chất lại ăn đứt tất cả.
Loại khí chất cao quý bên trong lộ ra phong độ, nữ nhân bình thường rất khó bắt chước được.
Chỉ là…
Âm thanh của bài hát này…
Giống như là ở trên dưới chiến trường của chiến tranh thế giới lần thứ hai…
Uống nửa chén rượu đỏ, Trần Vũ ôm lấy đầu đang bị đau, cả người như sắp phát điên.
Âm thanh của người khác tựa như một thiên thần.
Trần Vũ hoài nghi khả năng Kỳ tỷ bị ma quỷ khóa yết hầu nên mới có âm thanh như vậy…
Cái này nếu là ở trong ứng dụng toàn dân hát Karaoke hát một bài, có khả năng làm cho phần ứng dụng này tự động gỡ bỏ.
“Tình nhân, tình nhân, làm sao ta có thể quên được, nửa đêm, môi thơm say lòng người…”
Hát xong một ca khúc, Kỳ tỷ tùy tiện ngồi xuống bên cạnh Trần Vũ , vừa uống rượu vừa nói: “Thế nào? Hôm nay buông lỏng sao?”
Trần Vũ: “Cực kỳ buông lỏng.”
“Hài lòng không?”
Trần Vũ: “Rất hài lòng.”
“Chị hát êm tai sao?”
Trần Vũ: “Quá êm tai.”
“Vậy chị hát tiếp một bài nữa.”
Trần Vũ: “Đừng hát nữa. Vừa rồi em đi toa lét, phát hiện bồn cầu đều bị vỡ một cái.”
Nụ cười trên mặt Kỳ tỷ biến mất: “Cậu có ý gì? Nói giọng hát của chị không dễ nghe sao? Người muốn nghe chị hát còn phải đến xếp hàng có biết không?”
Trần Vũ: “Xem ra đầu năm nay, kê một đơn thuốc ngủ không dễ dàng à.”
“Đánh rắm! Rất nhiều người đều nói, tiếng hát của chị có thể làm cho lỗ tai mang thai!”
Trần Vũ: “Bởi vì bị hiếp mà mang thai.”
“Ầm!”
Kỳ tỷ vỗ bàn một cái, thẹn quá hoá giận: “Nếu không cậu hát đi! Cho chị xem thử trình độ của cậu!”
“Em. . . Em không biết hát.”
“Cậu không biết hát thì có tư cách gì phê bình giọng ca của chị?”
Trần Vũ: “...”
“Hiện tại chị hỏi em, chị hát có dễ nghe hay không.” Kỳ tỷ giơ lên một chai bia, nhắm ngay đầu Trần Vũ.
Trần Vũ: “... Dễ nghe dễ nghe.”
“Các cô thì sao?” Nàng lại chỉ hướng bốn vị công chúa: “Dễ nghe sao?”
Các em gái hoảng sợ trăm miệng một lời: “Dễ nghe!” ×4
Kỳ tỷ: “Có dễ nghe đến mang thai không?”
Muội tử 1: “Có!”
Muội tử 2: “Nhất định có thể không nghi ngờ!”
Muội tử 3: “Em đều mang bầu…”
Muội tử 4: “Aba, Aba Aba…”
“Phanh. ”
Đem chai bia đặt lên bàn, Kỳ tỷ hiên ngang bắt chéo chân, nói với Trần Vũ: “Dùng một câu ca ngợi tiếng hát của chị.”
“... Chị không phải nói là không cho em có ý kiến sao?”
“Ca ngợi cùng ý kiến là giống nhau sao?”
Trần Vũ: “...”
Kỳ tỷ quơ lấy chai bia: “Nói hay không.”
“Nói nói nói!”
Quay đầu mắt nhìn bốn vị công chúa đang run lẩy bẩy, lại nhìn chai bia trong tay Kỳ tỷ, Trần Vũ nuốt nước miếng một cái: “Ngạch… Cái kia… Tiếng ca của chị chỉ có thể dùng một câu thơ mỹ diệu để hình dung.”
“Nói.”
“Tối thị nhân gian lưu bất trụ, chu nhan từ kính hoa từ thụ…”
“Ừm…” Híp mắt, Kỳ tỷ nhíu mày: “Làm sao có cảm giác… giống như cậu đang mắng tôi vậy?”
“Không không không, chị suy nghĩ nhiều rồi.” Trần Vũ đoạt lấy chai bia trong tay đối phương, vặn ra, rót hai chén: “Đến, vì tiếng ca tuyệt mỹ của chị, uống.”
Dứt lời, Trần Vũ uống một hơi cạn sạch.
Lập tức…
“Ô ô ô ô ô ô —— ”
Trần Vũ nghe được tiếng cảnh báo vang lên.
Trần Vũ: “A? chị muốn tiếp tục ca hát sao?”
Kỳ tỷ sắc mặt đại biến: “Hát cái mẹ gì! Đậy là cảnh báo toàn thành phố !”
“Cảnh báo toàn thành phố…”
Trần Vũ trong nháy mắt lấy lại tinh thần, một cỗ lãnh ý quét qua toàn thân…
...
Cảnh báo toàn thành, là phương thức cảnh cáo cuối cùng của một tòa thành.
Bên trong thế giới cao võ nguy cơ tứ phía này, chỉ có một loại tai nạn cần kéo vang cảnh báo toàn thành.
Đó chính là… Thú triều!
“Đi mau!”
Kỳ tỷ bỗng nhiên đứng dậy, giữ chặt Trần Vũ, dẫn hắn xông ra khỏi phòng.
Khi đang chạy Trần Vũ cũng dần dần lấy lại tinh thần, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Đây là diễn tập sao?”
“Cảnh báo toàn thành là không bao giờ có diễn tập! Đi theo tôi nhanh lên.”
“Đi đâu.”
“Trường Thất Trung.” Đẩy ra một đám người đang hỗn hoạn chen chúc ở đại sảnh, Kỳ tỷ nói một cách nhanh chóng: “Thú triều tới, thành Thanh Thành cũng toang rồi. Chỉ có học sinh cùng trẻ vị thành niên là có quyền hạn sớm thoát đi. Bây giờ cậu đang là học sinh của trường trung học Thất Trung, có thể đi tránh nạn.”
“Vậy. . . Vậy còn chị?”
“Thú triều đột kích, chị còn có thể như thế nào?” Kỳ tỷ quay đầu cười khổ với Trần Vũ: “Nếu như cậu có thể còn sống mà chạy thoát, sang năm nhớ về đốt cho chị một ít giấy tiền vàng bạc.”