Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 68: Sinh tử một đường (7) Chương 68: Sinh tử một đường (7)

Chương 68: Sinh tử một đường (7) Chương 68: Sinh tử một đường (7)


“Võ kỹ đi theo đường ngược lại với võ pháp. Võ kỹ chuyên cường hóa thể chất, tu luyện cách đấu, võ thuật, phát triển thân thể về cách vận dụng kỹ xảo.”
“Nghe giống như là pháp sư và chiến sĩ trong các trò chơi vậy?” Trần Vũ như có điều suy nghĩ.
Độc nhãn lão nhân gật gật đầu: “Không sai.”
Khi hai người đang trò chuyện, chiến trường bên ngoài thành đã bố trí xong đầm lầy.
Hai trăm tên võ giả chuyên nghiệp võ pháp, chỉ có mấy chục người trở về. Còn lại toàn bộ hi sinh.
Lúc này, thú triều còn đang ở mấy ngàn mét ngoài kia.
Võ giả hi sinh đều là hao hết khí kình, kiệt lực mà chết.
Đây được xem như là nguyên nhân tử vong phổ biến nhất của các võ giả chuyên nghiệp võ pháp….
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Thú triều không ngừng tiến lên, đội xe tăng một bên khai hỏa một bên lui lại.
Cho đến khi có hàng vạn con dị thú bị mắc kẹt tại đầm lầy, thì trong thành bắt đầu vang lên tiếng súng cùng với tiếng nổ của lựu đạn.
“Sưu sưu sưu sưu —— ”
“Ầm ầm…”
Khắp nơi toàn là bùn đất, viên đạn bay tứ tung, những ngọn lửa đang thiêu đốt, thi thể nát bấy…
Đây là chiến trường mà Trần Vũ chưa từng được chứng kiến trong đời thực.
Băng lãnh, tàn khốc, vô tình, đạm mạc.
Những vũ khí hiện đại có thể tùy ý thu hoạch nhân mạng, thì khi đặt trên thân dị thú cũng không thua kém chút nào.
Chỉ có vấn đề là thú triều gần như vô biên vô hạn…
Nhìn như những công kích “Náo nhiệt” cũng chỉ như là hạt cát trong sa mạc.
Pháo đã từ từ không hết đạn.
Khói lửa trên chiến trường cũng dần dần tiêu tán.
Tất cả mọi người trên tường thành Đông đều đã nhìn thấy rõ ràng quy mô của thú triều.
Loại rung động này khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả được…
Toàn bộ tầm nhìn của mọi người phảng phất chỉ còn lại một đoàn xe tăng nhỏ…
“...”
“...”
“...”
Tất cả mọi người trong thành phố Thanh Thành này đều im lặng bao quát thị trưởng của thành phố này.
Có lẽ có người từng thấy qua hoả hoạn, lũ lụt, động đất, sóng thần, núi lửa phun trào… Nhưng bất luận là loại nào, cũng không làm người tuyệt vọng bằng cảnh tượng trước mắt này.
Trần Vũ theo bản năng lui lại mấy bước, sau đó quả quyết quay người chạy về phía lối ra của tường thành đông.
Chết chắc.
Toàn bộ thành Thanh Thành chết chắc.
Đây là ý nghĩ duy nhất lúc này trong đầu Trần Vũ.
Đừng nói là thành phố Thanh Thành nho nhỏ này. Coi như phái một nửa võ giả của toàn bộ quốc gia ra ngoài, Trần Vũ cũng hoài nghi là không nhất định có thể đánh thắng làn sóng thú triều này.
So sánh với việc cùng tập đoàn Nhạc Duy tiểu đả tiểu nháo, Thì ra tử địch chân chính của Trần Vũ chỉ có dị thú mà thôi…
“Ô ô ô —— ”
Lúc này, liên tiếp những tiếng rít bén nhọn từ không trung truyền đến.
Trần Vũ quay đầu nhìn lại, phát hiện là hàng trăm tia sáng hình cung đang bay vọt tới.
“Cái này là… Đạn đạo tầm xa? !”
Trên tường thành, sĩ khí của mọi người vốn là không còn một chút nào, bỗng nhiên bộc phát ra những tiếng hét điên cuồng lẫn vui mừng.
“Chiến thuật đạn đạo! Là chiến thuật đạn đạo a!”
“Khẳng định là từ thủ đô đánh tới!”
“OHOHOHOHOHOH...”
“Nhắm mắt lại! Đều há miệng che lỗ tai lại!”
“Nằm xuống! Toàn bộ nằm xuống!”
“Là Vân Bạo Đạn.”
Trần Vũ không để ý tới việc thoát đi, vội vàng nằm rạp trên mặt đất, che lỗ tai.
Ngay sau đó…
Một trái cầu lửa lớn cuồn cuộn khuếch tán.
Kinh khủng nhiệt độ đem dị thú nồng cốt trong vòng tròn đều hoá thành không khí.
Sau đó là viên hỏa cầu thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Mười mấy giây sau, chậm rãi từ phía sau lao tới.
“Oanh!”
“Rầm rầm rầm! !”
Trên tường thành phía đông có rất nhiều võ giả thể trạng yếu đuối bị chấn đến hôn mê.
Bên trong thành Thanh Thành, cửa sổ của các công trình kiến trúc cũng toàn bộ vỡ vụn.
Mấy phút sau.
Hết thảy đều kết thúc.
Đám võ giả bò dậy với một hy vọng nhìn về phía ngoài thành…
Thú triều vẫn như cũ, vẫn nhiều như biển.
Ngay cả việc loại bỏ một phần vạn đều không thể làm được.
Đám người mặt xám như tro…
Trần Vũ càng thêm quả quyết đi đến lối ra vào, đối với viên cảnh sát trang bị đầy đủ súng ống nói: “Tôi muốn xuống dưới.”
“Không có mệnh lệnh của thị trưởng thì bất cứ người nào cũng không được phép rời khỏi tường thành.” Cảnh sát nhân dân bạo phát khí kình của võ giả cấp 2: “Cút về!”
“Tôi là học sinh.”
“Ừm?”
Trần Vũ lặp lại: “Tôi là học sinh, học sinh lớp mười hai của trường trung học Thất Trung. Tôi muốn xuống tường thành.”
Cảnh sát nhân dân chần chờ, cùng đồng sự bên cạnh xì xào bàn tán nửa ngày, lấy ra một trang bị giống như là điện thoại di động : “Tên gọi là gì?”
“Trần Vũ.”
“...” Vị cảnh sát nọ nhấn màn hình mấy lần, thiết bị bên trong quả nhiên xuất hiện ảnh chụp của Trần Vũ: “Thất Trung… Thất Trung học sinh lớp mười hai ban 6?”
“Đúng. Dựa theo thông cáo thì tôi có tư cách xuống tường thành.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất