Chương 80: Cái gọi là thiên tài (1)
“Còn có danh tiếng à.” Trần Vũ dựa vào lí lẽ biện luận: ” Thế lực đầu tiên đào ra bảo bối, sau này ở Thanh Thành thì ai cũng sẽ nhìn lên tổ chức Đồng Sinh của các vị một chút?”
“Loại thanh danh này chỉ có thể chứng minh là may mắn, tuyên truyền hiệu quả cũng có hạn.”
“Nếu không bà đi hỏi lại ông chủ của các người lần nữa?”
“Chỉ là một món đồ mấy vạn nguyên, còn chưa tới mức phải làm phiền đến tổ trưởng chúng tôi. Lão già này hoàn toàn có thể làm chủ.”
“Vậy liền bốn vạn.”
“...” Lão phụ nhân thở dài: ” Ngươi con mẹ nó có chút phiền à. Liền một cái giá, ba vạn, không được cậu liền rời đi đi. Không muốn lại nói nhiều một câu với tôi.”
“Thành giao.”
Gặp thực sự chặt không xuống, Trần Vũ đành phải đồng ý.
Hắn cũng là không nghĩ tới, sản phẩm điện tử công nghệ cao có đầy đường như vậy… Còn không đáng giá bằng một viên Tăng Khí đan.
Quả nhiên là toàn dân thượng võ thế giới, hoàn toàn không hiểu cái gì gọi là khoa học kỹ thuật thay đổi vận mệnh a bà mẹ nó…
“Ba vạn khối, mainboard chúng tôi đã thu. Cậu phải bảo đảm sản phẩm này là vật phẩm đầu tiên được tổ chức Đồng Sinh chúng tôi mang từ trong dị cảnh ra.”
Tiếng nói hơi ngừng lại, lão phụ nhân uy hiếp: “Dám lừa gạt tổ chức Đồng Sinh, hậu quả không phải là cậu có thể chịu được.”
“Làm việc nói lời giữ lời, là ta nhẫn đạo.”
Lão phụ nhân: “...”
Không muốn cùng Trần Vũ nhiều lời, lão phụ nhân mở một tấm phiếu đưa ra: “Cầm cái này, cậu liền có thể lĩnh được ba vạn.”
“Một khối mainboard ba vạn, cũng có thể tạm chấp nhận được…” Tiếp nhận tiền giấy, Trần Vũ một mặt tiếc nuối chép miệng một cái, sau đó lại từ bên trong áo khoác móc ra một khối mainboard: “Vậy liền lại bán một khối.”
Lão phụ nhân: “? ? ?”
“Tranh thủ thời gian mở phiếu.” Trần Vũ đẩy mainboard: “Tôi lại bán cho các người một khối, ba vạn.”
“Đến cùng thì cậu có mấy khối?”
“Liền hai khối.”
“Cái này. . .” Lão phụ nhân nhíu mày: “Khối thứ hai không có khả năng có giá ba vạn. Cậu cũng biết, cho cậu ba vạn đã là giá rất cao rồi.”
“Nhưng là bà nói ba vạn nguyên một khối à.” Trần Vũ nghiêng đầu: “Tổ chức Đồng Sinh không phải coi trọng danh dự của mình nhất sao?”
“Ba vạn là khối thứ nhất! !” Lão phụ nhân gào thét.
Nếu như không phải ở trên bàn đàm phán, nàng hận không thể một cái tát đập bay Trần Vũ.
“Nếu như sản phẩm thứ nhất, thứ hai trong dị cảnh đều bị tổ chức Đồng Sinh của các vị ôm hết, tuyệt đối càng có khí thế!”
“Nhưng mà cũng sẽ không có giá ba vạn được!”
“Ngài nói giá.”
“Hai vạn năm.”
“Thành giao.” Trần Vũ gật đầu đồng ý.
Thu hồi khối mainboard thứ hai, bà lão xụ mặt lại, viết xuống tờ tiền giấy thứ hai: “Cho.”
“Tạ ơn.” Tiếp nhận tiền giấy, Trần Vũ tiếc hận thở dài: “Một khối mainboard hai vạn năm, cũng coi như là tạm chấp nhận được.”
Dứt lời, Trần Vũ lại từ trong áo khoác lôi ra mainboard thứ ba: “Vậy liền tiếp tục bán một khối.”
Lão phụ nhân: “... Ta DKM.”
Trần Vũ bất mãn: “Tại sao bà lại chửi tục vậy?”
“Rốt cuộc thì cậu có mấy khối! !”
“Liền ba khối. Hai vạn năm, lấy tiền.”
“Cái thứ ba không có khả năng là hai vạn năm!” Lão phụ nhân cố gắng áp chế cơn giận.
“Vậy liền lại giảm thêm năm ngàn, hai vạn.” Trần Vũ đẩy mainboard ngay dưới mắt của bà lão: “Kết giao bằng hữu.”
“...”
“Ngài suy nghĩ một chút, nếu như sản phẩm thứ nhất, thứ hai, thứ ba trong dị cảnh đều bị tổ chức Đồng Sinh các vị ôm hết, tuyệt đối càng càng có khí thế!”
“...”
Trầm mặc một lát, lão phụ nhân viết xuống tấm tiền giấy thứ ba: “Cầm, đi.”
“e mm mmm… Một khối mainboard hai vạn nguyên, cũng coi như là chấp nhận được.”
Nghe vậy, lão phụ nhân lập tức cảnh giác: “Ngươi…”
Một giây sau, Trần Vũ móc ra mainboard thứ bốn…
“Nếu như thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư đều bị tổ chức Đồng Sinh các người bao hết, tuyệt đối càng càng càng có khí thế!”
Lão phụ nhân: “... Người đâu rồi! Đao của ta đâu? !”
...
Cuối cùng, Trần Vũ chỉ bán ra bốn cái mainboard.
Cái thứ năm không dám bán…
Tổng cộng bán được chín vạn nguyên.
Tăng thêm tiền tiết kiệm của Trần Vũ, mua hai tấm vé vào cửa khu A hàng thứ nhất là hoàn toàn không có vấn đề.
Nhưng Trần Vũ không định xa xỉ như vậy.
Phân khó ăn, tiền khó kiếm.
Mua hai tấm khu A hàng thứ hai có thể thích hợp hơn một chút.
Có thể nhìn rõ lôi đài là được rồi…
Nghĩ đến đây, Trần Vũ liền lấy điện thoại di động ra, ở trên web mua hai tấm vé vào cửa khu A hàng thứ hai.
Cuối cùng tiêu hết 7 vạn nguyên.
“...”
Trần Vũ thịt đau đến nhe răng, bấm số điện thoại cho chị của mình: Trần Tư Văn.
“Bĩu —— ”
“Uy? Tiểu Vũ a.”
“Là em. Chị đã mua vé vào cửa của kỳ thi đại học rồi sao?”
“Mua, khu B hàng thứ mười ba.” Trong ống nghe, Trần Tư Văn âm thanh rất vui sướng.
“Hàng thứ mười ba? Chị là muốn quan sát sự vận động của các hạt vi mô sao?”
“Đừng nói mò, hàng thứ mười ba cũng có thể nhìn rất rõ ràng.”