Chương 92: Vị tiểu ca ca này, rất lãng (2) Chương 92: Vị tiểu ca ca này, rất lãng (2)
Những thiên chi kiêu tử này sẽ chỉ thi đấu chính thức vào ngày mùng 8 tháng 7, tranh đấu trạng nguyên.
“Rốt cục đến một ngày này.”
Nhìn xem màn hình lớn ngoài đại sảnh đang trình chiều các hạng mục cần chú ý khi thi đại học, tinh thần Trần Vũ cực kỳ ngang phấn, phảng phất mỗi một tế bào đều đang run nhè nhẹ.
Thi đại học là thời khắc trọng yếu nhất đời của mỗi học sinh.
Cũng là lúc mà nhân sinh của Trần Vũ hắn mở màn.
Sau ngày hôm nay, hắn đã không phải là Trần Vũ.
Mà là chịu chú ý Trần Vũ.
Ngày mai về sau, chính là trạng nguyên Trần Vũ
“Trên sông có gió lạ, mây mù đã tiêu tán!” Trần Vũ hai mắt lăng lệ: “Thời cơ đã đến, có thể triển lộ thân thủ.”
“Đồng học, cậu học trường Thất Trung sao? Mời đi kiểm tra nước tiểu.” Một vị nhân viên công tác đi ngang qua thấy Trần Vũ đứng im bất động, nhắc nhở.
“A, tốt.”
Trần Vũ lấy lại tinh thần, đi phòng vệ sinh: “Trước hết theo trong nhà vệ sinh bắt đầu à”
“A! Ta nghĩ ra rồi!”
Ngồi trên ghế ở đại sảnh, giáo viên chủ nhiệm đương nhiệm của Trần Vũ bỗng nhiên thẳng lưng, trong đầu lóe lên linh quang.
“Ta biết làm sao phản bác Trần Vũ rồi!”
“Nhị Trung là trường công lập top đầu, Nhị Trung có cơ sở vật chất tốt, giáo viên Nhị Trung có thực lực mạnh, vậy thì tại sao ngươi lại bị Nhị Trung đuổi học vậy?”
“Ha ha ha ha ”
Chủ nhiệm lớp cười vui vẻ: “Làn sóng phản kích này quá tốt, khẳng định có thể làm cho hắn giận đến một câu cũng nói không ra!”
Đứng người lên, nữ chủ nhiệm lớp liếc nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm bóng dáng của Trần Vũ: “Trần Vũ đâu? Các em có ai nhìn thấy học sinh chuyển trường kia đi đâu rồi không?”
“Thưa cô, hình như là cậu ta đi kiểm tra nước tiểu.”
Nghe vậy, chủ nhiệm lớp gật gật đầu, cười lạnh: “Chờ hắn trở về, để hắn nhìn xem cái gì gọi là khẩu tài ”
Phía đông, phòng vệ sinh.
Trần Vũ cầm lấy ống đựng nước tiểu, dưới sự giám sát của nhân viên công tác bắt đầu quy trình kiểm tra nước tiểu.
Các thí sinh vào phòng vệ sinh chung với Trần Vũ đều không đi tiểu nữa mà từng đôi đều toàn bộ mắt nhìn chằm chằm vào Trần Vũ.
“Mẹ nó vật này là của người bình thường sao?”
“Chậc chậc.”
“Dị đoan!”
“Thất bại hoàn toàn à.”
“Đáng hận đáng hận ”
Cửa ra vào nhà vệ sinh, một nữ sinh đeo kính chứng kiến một màn này bĩu môi, khinh thường nói: “Nam nhân thật sự là ngây thơ, toàn so đo mấy thứ chẳng ra gì.”
“Ngây thơ hay không ngây thơ thì nói sau, cô đi vào nhà vệ sinh nam làm gì?”
“A, tôi lạc đường ”
Sau nửa phút.
Trần Vũ cầm lên ống đựng nước tiểu, đóng nắp lại rồi đưa cho công tác nhân viên: “Xong việc.”
Sắc mặt của nhân viên công tác rất phức tạp: “Chàng trai, cậu luyện công pháp gì vậy?”
“Cái gì công pháp gì?” Trần Vũ giả bộ hồ đồ.
“Cậu có phải hay không là đột biến gien?”
“À, thì ra là anh nói là cái đó ấy hả.” Trần Vũ thẳng lưng: “Tôi còn tưởng rằng tất cả mọi người đều ngắn như vậy.”
Đám người: ” ”
Nhìn dáng vẻ Trần Vũ “Cà lơ phất phơ” rời đi, tất cả thí sinh ở đây quyết tâm đáy lòng.
“Ai gặp được hắn trên lôi đài, cứ đánh chết rồi tính sau!”
“Nhất định nhất định.”
“Biết nên đánh vào chỗ nào chưa?”
“Biết rõ biết rõ ”
“Dễ chịu a.”
Đi ra phòng vệ sinh, Trần Vũ nhấc nhấc quần, tùy tiện ngồi xổm ở một góc chờ đợi vòng loại bắt đầu.
Buổi sáng, tám giờ đúng.
Tất cả thí sinh hoàn thành việc kiểm tra nước tiểu.
Một vị quan mặc áo sơ mi trắng có rất nhiều hiệu trưởng đi theo, lên trên đài diễn thuyết: “Xin chào các bạn học.”
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung ở trên người ông ta.
“Lại đến thời gian mỗi năm một lần này, kỳ thi tốt nghiệp của các học sinh trường trung học phổ thông, tôi cũng đang kích động giống như các bạn vậy. Điều này cho thấy rằng, ngành giáo dục nuôi dưỡng những nhân tài ưu tú vì quốc gia của chúng ta, vì toàn bộ nhân loại.”
“Thời gian cấp bách, tôi cũng không nói lời khách sáo, trực tiếp tiến vào đề chính.”
“Thi đại học chia làm hai ngày, ngày mùng 7 tháng 7, ngày mùng 8 tháng 7. Hôm nay là ngày 7 tháng 7, buổi sáng bắt đầu thi đấu vòng loại. Chỉ có những học sinh tấn cấp, mới có tư cách tham gia thi đấu trên lôi đài vào chiều nay.”
“Đây cũng là vì bảo vệ các bạn học có thực lực chênh lệch, đồng thời sẽ không phải chịu sự quấy nhiễu hoặc là chế giễu từ bên ngoài. Cũng có thể nâng cao hiệu suất.”
“Trong quá trình tỷ thí, nếu như thực lực bản thân và đối thủ chênh lệch quá xa, xin mời nhận thua đúng lúc, cam đoan tự thân sinh mệnh an toàn.”
“Thú triều vừa qua, chúng ta đều còn sống. Tôi cho rằng, đây là những trải nghiệm hiếm có của các học sinh trong thành phố Thanh Thành chúng ta, nếu so với học sinh của những thành thị khác, thì sẽ có nhiều lĩnh ngộ hơn người khác. Hi vọng mọi người có thể thật tốt mà nắm chắc phần cơ duyên này, đề cao sự tự tin của bản thân.”