Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời

Chương 97: Sân khấu này thuộc về các ngươi (1)

Chương 97: Sân khấu này thuộc về các ngươi (1)


“...”
Hiện trường, trầm mặc như trước.
Mà trong đám người, Trần Vũ lại giật mình.
Thảo nào kỳ thi đại học trong trí nhớ của hắn lại hung tàn như vậy.
Thì ra còn có loại quy tắc này bên ngoài lôi đài.
Liền xem như “Người thắng”, thì cơ hội thể hiện thực lực bản thân cũng chỉ có ba trận. Ai còn không liều mạng mà đánh?
Gã đeo kính giảng giải xong xuôi.
Đầu trọc nói tiếp: “Quy tắc chính là như vậy. Những thí sinh ở đây, chỉ có 12 người có thể tấn cấp. Ngày mai chính thức thi đấu với 20 tuyển thủ hạt giống.”
Nói, hắn giơ cổ tay lên, mắt nhìn thời gian: “Còn có hai mươi phút, các vị có thể đi phòng ăn ăn một chút đồ ăn.”
“Hoặc là ”
“Nhân lúc có thời gian, viết một phong di chúc đi.”
Chúng thí sinh: “...”
Đầu trọc nhếch miệng lên, mỉm cười bình thường lại có vẻ tàn nhẫn: “Các bạn nhỏ, hoan nghênh bước vào kỳ thi đại học chân chính.”
...
Còn lại 15 phút là bắt đầu đi ra bên ngoài.
Trần Vũ một mình đi vào phòng ăn, tùy tiện lựa chọn nhiều loại hoa quả khô, ngồi ở một xó xỉnh nào đó cho hết thời gian.
Thí sinh ở trong nhà ăn rất ít, số lượng không nhiều hơn hai mươi mấy người.
Những người còn lại thì toàn bộ đều tập trung trong đại sảnh.
Thời khắc quyết định vận mệnh của đời người sắp đến, giống Trần Vũ dạng này không tim không phổi còn có thể ăn đồ vật, không nhiều.
Lúc này.
Có ba vị giám khảo không biết từ nơi nào xuất hiện, vây ở bên người Trần Vũ.
Cầm đầu là giám khảo nữ đi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi, cậu là Trần Vũ đồng học đúng không?”
Trần Vũ: “Tôi gọi Cương Môn Cư Trung.”
“...”
Trên trán của nữ giám khảo đầy mồ hôi: “Chúng tôi biết rõ cậu là Trần Vũ.”
Trần Vũ: “Biết rõ thì các người còn hỏi.”
Nữ giám khảo: “...”
“Làm sao?” Trần Vũ ngẩng đầu, mắt nhìn ba người, giơ lên túi thực phẩm: “Các người cũng muốn ăn hạch đào sao?”
“Cám ơn, chúng tôi không ăn.” Nữ giám khảo cự tuyệt: “Chúng tôi tới là muốn tìm cậu để thẩm tra đối chiếu một chút số liệu.”
“Răng rắc.”
Trần Vũ tách ra một trái hạch đào, ném phần nhân vào trong miệng, nhấm nuốt nói: “Được rồi.”
“Xin hỏi cấp bậc khí kình bây giờ của cậu là bao nhiêu.”
” Khoảng 0.7.”
“Chúng tôi có thể đo đạc một chút không?”
Trần Vũ không chút do dự vén quần áo lên, lộ ra cái bụng: “Sờ đi.”
Giám khảo: “...”
“Đừng có ngại, sờ đi.”
“Chúng tôi có dụng cụ chuyên nghiệp, ngài để quần áo xuống đi.” Nữ giám khảo có hơi xấu hổ, lập tức lấy ra một thiết bị giống như dụng cụ đo huyết áp, đặt ống nghe lên bụng Trần Vũ.
“Trần Vũ đồng học, mời cậu vận chuyển khí toàn.” Một vị khác giám khảo mở miệng.
Trần Vũ gật đầu, nhai hạch đào, bạo phát thể nội khí kình.
Đẳng cấp võ giả được biểu hiện trên màn hình thiết bị, nữ giám khảo thu hồi ống nghe, nghiêm túc nói: ” Trình độ khí kình vượt qua cấp 0.7, nhưng vì sao trên tư liệu của cậu chỉ biểu hiện là 0. 35?”
” Số liệu của Thất Trung hả?”
“Đúng thế.”
“À.” Trần Vũ quả quyết đâm đao: “Bọn họ ghi tầm bậy, lúc thì văn thì tôi căn bản là không có đi thi. Những trường học giống như thế này, các người liền nên phạt nặng một chút, tôi có thể làm chứng.”
“Chuyện xử phạt trước để sang một bên, sẽ có bộ ngành chuyên môn xử lý.” Nữ giám khảo rút ra một tấm khăn tay, lau mồ hôi: “Nhưng khi cậu học Nhị Trung, lần kiểm tra cuối cùng thì trình độ khí kình cũng không có đột phá 0. 4.”
“Tôi báo cáo, Nhị Trung cũng là khai báo tầm bậy. Các người xử phạt Nhị Trung với Thất Trung một lượt luôn đi.”
“...”
Nữ giám khảo trầm mặc hồi lâu: ” Bạn học Trần Vũ, mời ngươi nghiêm túc một chút. Số liệu kiểm tra của cậu ở Nhị Trung là có quay video.”
“A, vậy thì không sao.” Trần Vũ gật gật đầu: “Các người đi đi, phạt Thất Trung được rồi.”
“Được rồi, làm phiền cậu.”
“Không sao.”
” Chờ một chút!” Nữ giám khảo vừa muốn quay người, nhưng lại quay trở về: “chúng tôi tìm cậu không phải là vì xử phạt trường trung học nào cả! Muốn xử phạt thì cũng phải để những bộ môn chuyên phụ trách làm việc!”
Trần Vũ nhíu mày: “Vậy tôi tìm các người làm cái gì?”
Nữ giám khảo gào thét: “Là chúng tôi đi tìm cậu đó!”
Trong nhà ăn, tất cả mọi người nhìn về nơi này
Nữ giám khảo vội vàng che miệng, hạ giọng: “Bạn học Trần Vũ, mời ngài bình thường một chút.”
“Tốt à, các ngươi rốt cuộc muốn làm gì.” Trần Vũ lại ăn hạch đào.
“Chúng tôi chủ yếu là muốn hiểu rõ một chút, chỉ trong khoảng một tháng thời gian ngắn ngủi, một người chưa từng đạt đến cấp 0. 4 như cậu lại có thể đột phá đến cấp 0.7.”
“Đúng à.” Trần Vũ gật đầu: “Có vấn đề sao?”
“Loại này tốc độ tăng lên, cậu không cảm thấy quá nhanh sao?” Nữ giám khảo hỏi.
“Chị của tôi cho tôi ăn bốn ngàn viên Tăng Khí đan.” Trần Vũ giải thích.
Nữ giám khảo: “Toàn bộ thành phố Thanh Thành này cũng không có bốn ngàn viên.”
“À, đó chính là bốn viên, cũng không có chênh lệch bao nhiêu.”
Nữ giám khảo luôn cảm giác được mạch não mình, theo không được thí sinh ngồi trước mặt này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất