Cấm Kỵ Sư

Chương 99: Cổ Trạch

Chương 99: Cổ Trạch


Trăm ngàn lần không nghĩ tới người nhà Hà Điền Điền lại dễ nói chuyện như vậy, rõ ràng đã mướn xe chuẩn bị đưa người về nhà, thế mà lại bị một câu vô cùng đơn giản của Thiệu Bồi Nhất giữ lại.
Nhìn thấy tôi có vẻ khó hiểu, hắn vừa cười vừa nói, hai cha con kia vừa nhìn là biết từ nông thôn lên đây, thông thường thì nếu có bệnh mà bệnh viện trị không được thì họ sẽ tìm kiếm một ít phương thuốc cổ truyền bí pháp, không có việc mà thành thật nằm chờ chết.
Cho nên vừa rồi hắn suy đoán người nhà Hà Điền Điền nói muốn mướn xe đưa về nhà, nói muốn trút hơi thở cuối cùng ở nhà, đều là lấy lý do, thực tế rất có thể bọn họ về nhà tìm tiên sinh nào đó nhìn thử xem nàng thế nào.
Tôi không khỏi có chút ngoài ý muốn, tên Thiệu Bồi Nhất này vừa nhìn thì thấy lôi thôi, còn có một gương mặt ngốc nghếch trời sinh, nhưng tâm tư lại tinh tế tới như vậy, có thể nghe một câu đã nắm được trọng điểm, cái này coi như có bản lĩnh.
Nhưng mà chuyện có thể làm thì có thể làm, mà nếu muốn khiêu đại thần thì phải có nơi mà nhảy chứ, đây lại là bệnh viện, không phải là nơi mà chúng ta có thể làm loại chuyện mê tín như thế được, rồi người nhà Hà Điền Điền ở đây cũng không có ai quen biết, làm sao bây giờ?
Tôi hơi suy tư, liền nghĩ tới một người, Nam Cung Phi Yến, nhà nàng là thích hợp nhất!
Tôi nói với Thiệu Bồi Nhất chuyện này, không nghĩ tới hắn lại có cùng ý nghĩ với tôi, xem như không hẹn mà cùng, vì thế tôi liền xung phong nhận việc muốn đi tìm Nam Cung Phi Yến, cùng nàng nói chuyện trước, mới dễ dàng hành động.
Không nghĩ tới Thiệu Bồi Nhất gọi tôi lại nói không cần phiền phức như thế, sau đó hắn nhắm hai mắt lại lẩm nhẩm vài câu gì đấy trong miệng, sau đó lại mở to mắt cười nói hắn đã cho người đi thông báo với Nam Cung Phi Yến.
Chiêu thức ấy của hắn làm tôi rất là ngạc nhiên, cả người A Long đều dại ra rồi, ngây ngốc nhìn chúng tôi, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nghĩ chuyện này tới đây là được rồi, A Long cũng nên trở về nghỉ ngơi, những chuyện sắp diễn ra sau này hắn không thích hợp tham gia.
Vì thế tôi chuẩn bị tống cổ A Long trở về trường học, không ngờ dù tôi nói với hắn thế nào hắn cũng không chịu, một hai đòi phải nhìn chiêu hồn cho Hà Điền Điền mới yên tâm được, nói xong lời cuối cùng tôi cũng không thể khuyên nhủ hắn nữa, chỉ đành mặc kệ hắn thôi.
Ước chừng qua mười phút sau, bỗng nhiên Thiệu Bồi Nhất tinh thần phấn chấn, nói Nam Cung Phi Yến đã về nhà, kêu ba Hà Điền Điền đi xử lý thủ tục xuất viện, đồng thời ra bên ngoài mướn xe lập tức xuất viện ngay.
Hai người kia đã sớm gấp không chờ nổi, vừa nghe có thể, lập tức liền hành động, chúng tôi lại đợi không đến nửa giờ, tất cả mọi chuyện đều đã ổn thoả, vì thế lấy một cái chăn thật dày bọc Hà Điền Điền lại rồi anh trai nàng ôm nàng lên xe ngồi.
Lúc này sắc trời đã nhá nhem tối, mọi người cùng nhau lên xe, đi thẳng đến nhà Nam Cung Phi Yến.
Nhưng mà chiếc xe đi theo chỉ dẫn của Thiệu Bồi Nhất được một lát tôi lại cảm thấy không đúng, bởi vì phương hướng khu chung cư của Nam Cung Phi Yến là ở phía nam, nhưng chiếc xe này lại một đường đi thẳng về phía tây, tôi cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu, tôi muốn hỏi hắn nhưng cuối cùng nhịn xuống, tôi nghĩ thầm muốn nhìn thử coi hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Dưới sự chỉ dẫn của Thiệu Bồi Nhất, xe chạy đến ngoại ô thành phố, tầm nhìn vừa thoáng đãng, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một mảnh nhà dân thưa thớt, lúc này mới ngừng lại.
Bây giờ sắc trời đã tối đen, tôi xuống xe nhìn quanh bốn phía thì thấy đây là một chỗ lạ hoắc, thưa thớt không có bao nhiêu căn nhà, mà trước mặt lại là một cái nhà cao cửa rộng, cánh cổng đen như mực, mấy bậc thang cao lớn vô cùng, trên cửa treo hai ngọn đèn lồng đỏ sẫm thoạt nhìn cổ xưa mà lại thần bí, cũng không biết là đô thị hiện đại như bây giờ mà sao lại còn có loại nhà cũ như vậy.
Không chỉ riêng tôi buồn bực, khi mọi người nhìn thấy hoàn cảnh nơi này đều cảm thấy rất ngoài ý muốn, nhưng ba với anh trai Hà Điền Điền đã nóng lòng như lửa đốt, làm gì còn quản nhiều chuyện như vậy chứ, cho dù là ở nơi nào chỉ cần có thể cứu mạng được thì đều là chỗ tốt.
Nhưng sắc mặt người tài xế kia lại càng ngày càng khó coi, sau khi ba Hà Điền Điền thanh toán tiền xong thì hắn liền nhấn ga chạy vút đi nhanh như chớp, xem tư thế kia giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Tôi không khỏi nghi hoặc, tự nhiên làm tài xế sợ hãi như vậy, chỗ này rốt cuộc là chỗ nào vậy?
Thần thái Thiệu Bồi Nhất vẫn tự nhiên, đi lên nắm vòng đồng trên cánh cửa gõ vài cái, sau một lát cửa lớn mở ra, bên trong là một ông già mái tóc hoa râm, mặc một cái áo bông màu đen, lưng hơi còng vừa đi vừa run rẩy, khi vừa thấy Thiệu Bồi Nhất liền cười cúi đầu khom lưng nói.
- Bồi Nhất tiên sinh tới rồi à.
Thiệu Bồi Nhất hành lễ với lão giả, cũng cười nói.
- Hoàng bá khách khí rồi, kêu con tiểu Thiệu là được, đêm khuya quấy rầy, con thật là ngượng mà.
Người gọi là Hoàng bá này xua tay liên tục nói.
- Không sao không sao, sau khi Yến cô nương nhận được tin tức, cũng đã cho chúng tôi biết, bây giờ tất cả mọi người đều đang chờ cậu đến đấy.
- Được, vậy con không khách khí nữa, làm phiền Hoàng bá dẫn đường.
Thiệu Bồi Nhất vừa nói xong, Hoàng bá lại nhìn ra phía sau lưng hắn, thấy chúng tôi có thật nhiều người, không khỏi nhíu mày nói.
- Nhưng mấy người này không thể đi vào được, cậu cũng biết Thất gia nhà chúng tôi thích yên tĩnh, không muốn giao tiếp với nhiều người như vậy, lại có…
Mấy người chúng tôi nghe mà cứ như lọt vào trong sương mù, Thiệu Bồi Nhất xoay người nhìn chúng tôi, lại chỉ tôi rồi nói.
- Cái người này dù thế nào cũng phải đi vào, con tin rằng Yến cô nương đã nói qua với ngài rồi.
Hoàng bá híp mắt đánh giá tôi một phen, bỗng nhiên kinh ngạc hỏi.
- Chẳng lẽ, là vị Hàn gia tiên sinh kia?
Thiệu Bồi Nhất cười một cái gật đầu nói.
- Đúng vậy đúng vậy, thế nào, giờ hắn cũng có thể đi vào chứ?
Hoàng bá liên tục gật đầu.
- Vào được vào được, đã là Hàn tiên sinh thì đó chính là khách quý, nhà ta thỉnh đều thỉnh không đến, mau mau cho mời……
Tôi bị bọn họ làm cho đầu óc tối mù, thấy Hoàng bá làm tư thế mới vội vàng tiến lên.
- Vị Hoàng bá này quá khách khí rồi, con là Hàn Thanh Thiên, ngài cứ giống, à, giống như chị Phi Yến đi, gọi con tiểu Thiên là được rồi.
Lúc này tôi đã mơ hồ đoán được, bên trong tòa nhà lớn này chắc đều không phải người, nói không chừng chính là gia đình của Nam Cung Phi Yến, tôi nghĩ chỉ đem Hà Điền Điền tới chung cư Nam Cung Phi Yến thuê tạm thời thôi, ai lại nghĩ tới tự nhiên lại đi tới chỗ này chứ.
Hoàng bá cười ha ha dời ánh mắt về những người phía sau nhìn một vòng, nhìn chăm chú trên thân Hà Điền Điền, nhàn nhạt nói.
- Như vậy thì người bệnh có thể đi vào, những người khác thì cứ đợi ở ngoài đợi đi.
Hắn vừa dứt lời thì thấy ba cùng anh trai Hà Điền Điền cùng với A Long nữa nhắm mắt lại, tay chân run rẩy, mấy tiếng bộp bộp vang lên mấy người đồng thời nằm gục trên mặt đất.
Tôi không khỏi kinh hãi, vội tiến lên xem xét, Hoàng bá mỉm cười nói.
- Không có gì đáng ngại, chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi, Hàn tiên sinh trạch tâm nhân hậu, thế nhân thật có phúc.
Thiệu Bồi Nhất bế Hà Điền Điền vẫn đang hôn mê lên rồi nói với tôi.
- Tiểu Thiên, cậu đừng có đứng ngốc ở đó nữa, chúng ta cứu người quan trọng hơn, yên tâm đi bọn họ sẽ không có việc gì.
Tôi bị hắn làm cho lạc vào trong sương mù, nhìn cảnh nhà cao cửa rộng xa lạ trước mắt tôi đành làm liều, cười nói.
- Được rồi cứ thế đi, tôi sẽ đi theo cậu một hồi.
Lập tức chúng tôi đi theo sau lưng Hoàng bá, bước vào bên trong cổ trạch, phía sau chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại, chắc là cửa lớn đóng lại rồi.
Tuy rằng Hoàng bá ngôn ngữ khách khí, Thiệu Bồi Nhất vẫn là một bộ dáng vui cười, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ lo âu, không biết đây là nơi đầm rồng hang hổ nào, với lại không nhìn thấy bóng dáng Nam Cung Phi Yến, tôi nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy càng ngày càng không yên ổn.
Tôi nhìn thoáng qua Thiệu Bồi Nhất, thấy hắn vẫn là bộ dáng kia, vẻ mặt ngây ngô cười, một mình ôm Hà Điền Điền đi phía trước, sức nặng một người ở trên tay mà hắn cứ coi như không có việc gì.
Rất nhanh, chúng tôi đi qua cửa trước, xuyên qua trung đình, đã đến hậu viện, nhà cửa ven đường này cũng có không ít, trái một gian phải một gian hơn nữa này con đường cũng quanh co khúc chiết, nơi nơi toàn là hành lang gấp khúc, nếu không phải có người dẫn đường, sợ là chúng tôi ngay cả cửa cũng không bước vào được.
Cứ thế mà vòng qua thật nhiều khúc cong, cuối cùng chúng tôi đứng trước cửa một gian nhà chính, bên trong ánh nến sáng choang, lờ mờ tựa hồ có bóng người đong đưa, Hoàng bá ngừng lại, xoay người nói với chúng tôi.
- Bồi Nhất tiên sinh, Hàn gia tiên sinh, Thất gia chúng tôi đợi các vị đã lâu, mời vào trong…
Tự dưng trong lòng tôi cảm thấy căng thẳng, nhưng không lộ ra trên mặt, vì thế nên tôi cười nói với Thiệu Bồi Nhất.
- Tôi thấy ở đây chỉ có mình tôi là khách, hay là cậu vào trong đó trước đi.
Thiệu Bồi Nhất cũng không khách khí, gật đầu tiến lên cao giọng nói.
- Đệ tử Thiệu gia, Thiệu Bồi Nhất có chuyện quan trọng muốn tới gặp Hoàng Thất thái gia, thỉnh Hoàng Thất thái gia cho phép.
Lời hắn vừa dứt đã thấy cửa lớn tự động mở ra.
Bên trong truyền ra một giọng nói lanh lảnh.
- Nếu là đệ tử Thiệu gia vậy vào đi, nhưng mà người của Hàn gia thì ở ngoài chờ!
Tôi cảm thấy sửng sốt, họ Hàn với họ Thiệu sao không được đãi ngộ giống nhau?


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất