Chương 111: Mua mạng
Sự thật chứng minh cách làm của Nam Cung Phi Yến hoàn toàn hữu hiệu, hơn nữa hết sức chính xác, nhất là đối với người này.
Tôi tốn công tốn sức hồi lâu cũng không gặp được Tiếu Khải. Cô chỉ đập một xấp tiền, trong mấy phút đã thấy mặt rồi. Mà tôi lại lãng phí nước bọt với hắn lâu như vậy cũng không moi được tin tức gì hữu dụng từ trong miệng hắn, kết quả cô lại ném ra mấy chục ngàn thì hắn lập tức lại phục.
- Tôi nói, tôi nói hết!
Nam Cung Phi Yến nhếch mép, nhìn xuống nói:
- Tôi chỉ cho cậu mười phút, nếu như thứ cậu nói không thể làm tôi thỏa mãn, vậy tôi sẽ trừ tiền. Nếu để cho tôi hài lòng sẽ tăng gấp đôi.
Tiếu Khải trơ mắt nhìn một đống tiền rơi loạn trên mặt đất mà nuốt nước bọt, lắp bắp nói:
- Tôi, tôi chắc chắn, chắc chắn...
Nam Cung Phi Yến liếc nhìn tôi và len lén lè lưỡi, sau đó quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Bắt đầu tính thời gian từ bây giờ, Tiệu Thiệu, cậu tới xem thời gian.
Thiệu Bồi Nhất thoải mái đồng ý. Chỉ thấy Tiếu Khải giật mình, sau đó lại lấy tinh thần, miệng cũng trôi chảy hơn, nói cũng không nói lắp nữa, kể cho chúng tôi nghe về chuyện xảy ra một năm trước...
Thật ra chuyện này nói ra cũng đơn giản, không biết có phải người này vì mười phút hạn chế hay không mà những lời nói ra đều là trọng điểm, không có một câu nói thừa, hơn nữa lời lẽ phong phú, vẻ mặt sinh động, tôi nghe một lúc quả thật cũng cho rằng hắn là chuyên gia kể chuyện đấy.
Nói tới một năm trước, hắn tiếp một người khách tương đối kỳ lạ. Đó là một người thanh niên khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, sau khi ném ra một xấp tiền, anh ta nói chỉ cần xử nữ 18 tuổi, hơn nữa phải là xử nữ thật sự.
Điều này có hơi khó cho quản lý, bởi vì cho dù ở đây cũng có các cô gái 18 tuổi, nhưng yêu cầu xử nữ thì quá khó, hàng giả ngược lại có hai người, nhưng hàng nguyên tem thì căn bản không có đâu...
Sau đó không có cách nào, bọn họ lại đưa hai người này vào trong, kết quả anh ta còn không cần nghiệm thân, chỉ liếc qua liền nhìn ra là hàng giả. Anh ta cũng không nói gì, lấy lại tiền liền đi.
Nhưng anh ta thấy Tiếu Khải thông minh cơ trí mới lén nói với hắn, nếu như hắn có thể giới thiệu giúp sẽ trả hai chục nghìn tiền trà nước, nhưng nếu dám gian lận lừa gạt thì sẽ cầm hai chục nghìn này mua một tay của hắn.
Tiếu Khải luôn miệng đồng ý, giới thiệu giúp một xử nữ 18 tuổi lại kiếm được hai chục nghìn đồng, chuyện dễ dàng như vậy thì tìm đâu ra được chứ? Vì vậy hắn lập tức bắt đầu tìm kiếm con mồi ở khắp nơi.
Nhưng chuyện này nói thì dễ nhưng làm lại khó khăn, đặc biệt là hắn đi chuyến này, tiếp xúc với nhiều cô gái nhưng không có người nào phù hợp với điều kiện đó. Cứ thế qua một thời gian, hắn bỗng nhiên gặp Hà Điền Điền. Hai người có biết nhau khi còn học ở trường cấp ba, cho dù không phải là bạn học cùng lớp nhưng xa quê có một bạn học cũ cũng thuận tiện hơn. Hắn lại thấy cô ấy phiền muộn liền thi triển sở trường của mình, bắt đầu nói chuyện với cô ấy.
Kết quả sau khi nói chuyện một lúc, hắn đã thăm dò được hết tình hình của Hà Điền Điền, cô ấy vừa vặn 18 tuổi, từ trước đến nay chưa từng quan hệ với bạn trai, trong nhà đang cần gấp một khoản tiền cứu mạng, điều kiện thích hợp như thế, quả thật chính là may đo sẵn theo yêu cầu của hắn rồi!
Vì vậy, Tiếu Khải lại làm người mai mối, hơn nữa còn dựa theo yêu cầu của người đàn ông kia, không dám nói là bao nuôi, chỉ nói là muốn mười năm sinh mạng của cô. Lúc đó hắn chỉ cho rằng người đàn ông kia cố ý làm như vậy, bởi vì người ta dù sao cũng là một cô gái 18 tuổi, dứt khoát nói bao nuôi thì sẽ rất xấu hổ. Dù sao chuyện mười năm sinh mạng này hơn phân nửa cũng chỉ là một lời nói vô nghĩa, cũng sẽ không có người nào tin, thật ra cũng chỉ là che đậy mặt mũi cho nhau mà thôi.
Không cần biết thế nào, sau khi hai người gặp mặt, chuyện này lại bất ngờ thành công, hắn cũng thuận lợi lấy được hai chục nghìn tiền công nên vô cùng vui mừng, nói còn có thể giới thiệu thêm cho người đàn ông kia.
Nào ngờ người đàn ông kia lại từ chối, nói mỗi thành phố chỉ cần một người, về sau không liên lạc với hắn nữa.
Sau đó, hắn không biết gì về chuyện giữa Hà Điền Điền và người đàn ông kia nữa. Chỉ mãi cho đến vài ngày trước, Hà Điền Điền đột nhiên tới tìm hắn, nói không liên lạc được với người đàn ông kia, lúc này hắn mới biết, Hà Điền Điền đã bị bỏ.
Vì vậy hắn lại khuyên Hà Điền Điền nên suy nghĩ thoáng một chút, những người có tiền kia đều là gặp dịp thì chơi, cô đi theo anh ta một năm cũng đủ vốn rồi, đừng tự gây rắc rối cho mình.
Nào ngờ Hà Điền Điền tức giận nói phải tìm được người đàn ông kia, bởi vì cô đã bị bệnh.
Lúc đó Tiếu Khải còn tưởng là Hà Điền Điền bị lây bệnh không sạch sẽ nên không tiện nói gì. Sau đó cô ấy không làm được gì đành phải rời đi. Tiếp đó, hắn lại nghe nói cô bị bệnh nặng, lúc này mới sợ. Cho nên, khi tôi và Thiệu Bồi Nhất vừa tìm đến, hắn mới không dám thò mặt ra, cũng bởi vì hắn sợ chúng tôi là người nhà của Hà Điền Điền, tới tìm hắn tính sổ.
Nhưng sau khi Nam Cung Phi Yến xuất hiện, hắn lại không giấu được, vì vậy...
Nói đến đây, Tiếu Khải nói tiếp:
- Đại ca, đại tỷ à, những gì tôi biết tôi đều đã nói hết rồi. Những chuyện khác tôi thật sự không biết. Thật ra, từ sau khi giới thiệu bọn họ với nhau, tôi căn bản chưa từng gặp lại người kia.
Hắn xoa tay làm vẻ mặt vô tội, thể hiện mình đã nói hết.
Không thể không nói, những lời hắn nói thật sự không có gì giá trị, ngoại trừ người kia chỉ cần xử nữ 18 tuổi và mỗi một thành phố chỉ cần một người, những điều khác thì chúng tôi đều đã biết được.
Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh nhìn xuống đồng hồ, nhún vai nói:
- Người này canh thời gian rất chuẩn, vừa vặn chín phút rưỡi.
Tiếu Khải nhìn tiền trên mặt đất lại nhìn Nam Cung Phi Yến, nhếch miệng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, đỏ mắt nhìn cô lên tiếng.
Nam Cung Phi Yến nhìn hắn chằm chằm một lát, bỗng nhiên khóe miệng cong lên, thản nhiên nói:
- Ngươi không thành thật.
Tiếu Khải trợn tròn mắt nhìn, liên tục nói:
- Tôi thành thật, tôi thành thật mà. Tôi đã nói ra hết những gì tôi biết, đại tỷ, những lời tôi nói đều là tình hình thực tế, một câu cũng không nói dối a...
Nam Cung Phi Yến nhìn hắn nhưng không nói gì, trầm ngâm một lát lại bỗng nhiên khẽ nhíu mày, hình như nhớ tới điều gì, hỏi:
- Cậu nói xem dáng vẻ người kia rốt cuộc thế nào, khoảng bao nhiêu tuổi?
Tiếu Khải cố gắng nhớ lại một lát mới nói:
- Đại khái cũng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người cao ráo, giống như một cậu con nhà giàu, đương nhiên người ta đúng là con nhà giàu rồi, bằng không sao có thể tiêu nhiều tiền như vậy để mua gái chứ...
Nam Cung Phi Yến lại nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn, bỗng nhiên ngoắc tay. Tiền rơi lả tả trên mặt đất đều bay lên, không ngờ quay vòng quanh người hắn.
Tiếu Khải bị dọa kêu lên một tiếng kỳ quái, cả người co quắp trên mặt đất, mắt trợn trừng như rất muốn ngất đi, nhưng mắt nhìn chằm chằm vào số tiền đó lại không sao nhắm mắt lại được.
Đây mới thật sự là kẻ tham tiền. Tôi lặng lẽ lắc đầu, nói với Nam Cung Phi Yến:
- Chị đừng đùa với hắn, dứt khoát cho hắn ngất đi thôi, nếu không còn manh mối khác, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rút khỏi đây thôi.
Nam Cung Phi Yến cười hì hì, búng ngón tay một cái thật kêu. Chỉ thấy số tiền đang bay trên không trung bỗng nhiên đều biến thành tiền giấy màu trắng, bay lả tả xuống.
Đến lúc này thì không cần tốn sức, Tiếu Khải trực tiếp oa một tiếng, tròng mắt nhất thời trợn ngược, hai tay, hai chân co giật vài cái rồi lệch cổ, ngất đi.
Thiệu Bồi Nhất tiến lên nhìn, nói:
- Người này cũng không nói ra được mấy điều hữu dụng, chúng ta phải làm thế nào, đi như thế này sao?
Nam Cung Phi Yến gật đầu nói:
- Không chỉ phải đi, hơn nữa phải đi ngay lập tức.
Cô vừa dứt lời đã đứng dậy, vẫy tay. Tôi chỉ cảm thấy trước mắt có ánh sáng trắng chớp hiện, cơ thể lại bay lên trời, ngay sau đó trước mắt là một mảnh mông lung...
Thời gian dường như chỉ trôi qua trong chớp mắt, thoáng cái, hai chân tôi lại rơi xuống đất. Khi mở mắt ra nhìn, tôi đã đến trên đường, bên ngoài KTV Hồng Nguyệt. Từ phía xa nhìn lại, nơi đó vẫn là một đèn hoa rực rỡ, cảnh tượng vừa rồi lại có phần giống như trong mơ vậy.
Nam Cung Phi Yến nhìn chúng tôi, đột nhiên hỏi:
- Thế nào? Vừa rồi hỏi một lúc, các cậu còn không nghe ra được vấn đề gì sao?
Thiệu Bồi Nhất gãi đầu, vẻ mặt ngơ ngác nói:
- Ơ, không phải hắn mới vừa nói cần xử nữ 18 tuổi sao? Tôi nghĩ đây nhất định là tà thuật đó?
Đây quả thực là lời vô nghĩa. Còn ai không biết đây là tà thuật chứ? Tôi vỗ nhẹ vào người hắn nói:
- Lão Thiệu, vừa rồi cậu chắc hẳn đã nghe thấy là xử nữ 18 tuổi chứ? Tôi ngược lại cảm thấy người Tiếu Khải và Hà Điền Điền đã tả, từ hình dáng và tuổi tác cơ bản giống nhau, hẳn là một người hơn hai mươi tuổi. Nhưng vừa rồi Tiếu Khải nói, người kia dùng tiền mua gái, tôi lại không cho là như vậy. Tôi cảm thấy, anh ta là mua mạng đấy.
Nam Cung Phi Yến nhìn tôi mỉm cười, gật đầu tán thành:
- Rất tốt, nói tiếp đi...
Tôi cũng cười dưới, nói tiếp:
- Tôi nghĩ người kia lấy ra tính mạng người khác để kéo dài tính mạng, đơn giản là có hai mục đích, một là kéo dài tính mạng cho mình, hai là kéo dài tính mạng cho người khác. Nhưng nếu anh ta là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi thì bản thân cũng không cần phải kéo dài tính mạng, như vậy ở trong thành phố này, có phải có người cần kéo dài tính mạng không? Tôi cảm thấy đây sẽ là một điểm để đột phá.
Nam Cung Phi Yến nghe tôi nói xong thì ánh mắt liền sáng ngời, vỗ tay mỉm cười nói:
- Không sai, chị cũng có ý này...