Chương 112: Khiêu Đại Thần
Nhưng Thiệu Bồi Nhất ở bên cạnh lại đưa ra ý kiến khác. Hắn nói, ai quy định thanh niên hơn hai mươi tuổi thì không cần kéo dài tính mạng? Chẳng lẽ những người chết trẻ còn ít sao?
Holly shit, hắn vừa nói ra lời này, tôi liền trợn tròn mắt nhìn hắn. Người này nói rất đúng nha. Hơn nữa, sao tôi lại cảm giác như hắn đang nói tôi vậy?
Nam Cung Phi Yến nhìn hắn một lát nói:
- Tiểu Thiệu thỉnh thoảng cũng nói ra vài câu có lý. Nhưng nếu bây giờ chúng ta không có cách nào tìm được hắn, sẽ không có cách nào chứng minh chuyện này là sự thực. Vậy cũng chỉ có thể dựa theo ý của Tiểu Thiên để đột phá thôi. Đó chính là tìm được người muốn kéo dài tính mạng trong thành phố này, sau đó lại điều tra từng người.
Tôi gật đầu nói:
- Không sai, em chính là có ý này, nhưng tìm như vậy không khác nào mò kim đáy biển, cho nên vẫn cần phải thu nhỏ phạm vi lại. Em cho rằng, cần phải bắt đầu điều tra từ những người giàu có. Bởi vì cho dù ở trong thành phố nhỏ này có không ít người có thể dùng năm triệu mua mười năm tính mạng của người khác, nhưng tuyệt đối không quá nhiều.
Lần này, hai người bọn họ đều tán thành, Thiệu Bồi Nhất còn nói thêm một câu:
- Xin chú ý cho là người kia tuyệt đối không chỉ bỏ ra năm triệu, đây chẳng qua là tiền trả cho Hà Điền Điền thôi. Đừng quên còn có người làm phép. Tiền công của hắn nhất định sẽ càng nhiều hơn.
Tôi nghiêm mặt gật đầu, nhìn Nam Cung Phi Yến mỉm cười và nói:
- Xem ra, người này còn giàu hơn cả chị. Em muốn tìm được người này chắc hẳn sẽ rất khó, sợ rằng lần này lại phải làm phiền chị rồi.
Nam Cung Phi Yến liếc nhìn Thiệu Bồi Nhất rồi nói với tôi:
- Ái chà, ở trước mặt ngài Thiệu gia, cậu nói vậy chẳng phải muốn làm chị tổn thọ sao. Loại chuyện nhỏ này, chỉ cần hắn mở miệng là có người làm giúp rồi, còn muốn chị đây phí sức lực gì nữa.
Tôi vừa nghe cô nói vậy thì không khỏi tò mò, nhìn Thiệu Bồi Nhất hỏi:
- Lão Thiệu, cậu chuyên về chuyện này sao?
Thiệu Bồi Nhất ngượng ngùng gãi đầu nói:
- Thật ra chuyện này không lớn nhưng có chút phiền phức, tôi phải mời thần tới giúp đỡ, hơn nữa cần tìm một chỗ có khả năng thi triển. Ở đây không tiện...
Nam Cung Phi Yến nói:
- Vậy còn không dễ làm sao? Đến nhà tôi đi, cho dù ở đó không lớn nhưng tùy cậu thi triển thế nào cũng được...
Vừa nói chuyện, cô vừa nháy mắt với tôi, tôi nghiêng đầu giả vờ không nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ, sao cô cứ thích đùa giỡn tôi chứ?
Vì vậy, chúng ta lại cùng nhau quay trở về nhà Nam Cung Phi Yến. Nhưng trên đường đi Thiệu Bồi Nhất lại thay đổi ý định. Hắn nói, chuyện này cần tìm một người phối hợp với hắn để mời thần.
Hắn nói vậy, tôi ngược lại cũng hiểu rõ. Hắn là truyền nhân của Tát Mãn, cho dù tôi không biết cụ thể là làm gì, nhưng hắn từng nói mình là Khiêu Đại Thần, tôi đương nhiên biết rất rõ ràng nghề này. Bởi vì ở Đông Bắc, Khiêu Đại Thần thậm chí còn muốn thần bí và được biết tới nhiều hơn là m Dương tiên sinh.
Gọi là Khiêu Đại Thần chính là một loại nghi thức trao đổi giữa người sống và "người chết" hoặc "thần tiên ma quái", vậy phải do hai người hoàn thành, ở trong toàn bộ quá trình nghi thức Khiêu Đại Thần, hai người căn cứ vào phân công khác nhau lại chia ra làm đại thần và nhị thần.
Trên thực tế, đại thần chính là một người có thể chất đặc biệt trời sinh tà cốt, để hắn tới làm bình chứa, mời thần tiên ma quái hoặc quỷ hồn tới nhập thể. Những người này thông thường đều do trời sinh vía nhẹ, hoặc mệnh cách không được đầy đủ, khí tức không vượng.
Lời này nói ra có chút khó hiểu, nhưng thật ra ở bên cạnh mỗi người chúng ta đều sẽ có người như thế, điểm giống nhau của bọn họ chính là sức khỏe không tốt, rất dễ dàng bị ốm. Có lúc tự nhiên hoảng sợ, thích khóc, thường xuyên buồn bã, còn hoặc nhiều hoặc ít từng gặp được một vài chuyện mà người bình thường không gặp qua, ví dụ như gặp phải quỷ hay tà ma làm loạn.
Ở trong quá trình Khiêu Đại Thần, đại thần cơ bản không có chuyện gì cần làm, bởi vì bọn họ chỉ là một bình chứa, cũng có thể nói là công cụ để thần linh nhập hồn. Thông thường sau khi bị nhập hồn, rất nhiều đại thần căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mà trong nghi thức Khiêu Đại Thần này, một người khác cũng chính là nhị thần mới thật sự là nhân vật quan trọng, thật ra toàn bộ nghi thức đều do bọn họ chủ trì và điều khiển, thần linh cũng là do bọn họ mời xuống. Ở Đông Bắc thường gọi bọn họ vì nhị thần, bang ban, bang binh.
Tôi biết đại khái cũng chỉ có vậy, bởi vì khi còn bé cho dù ở quê cũng có Khiêu Đại Thần, nhưng ở chỗ chúng tôi cũng có rất ít người mời bọn họ tới làm. Nguyên nhân chính là ở gần thôn chúng tôi, bất kể có bệnh gì, dù là bệnh thật hay bệnh giả, chỉ cần tìm đến ông nội của tôi đều có thể giải quyết hết, sao còn cần tới Khiêu Đại Thần làm gì?
Cứ vậy đi, tôi tò mò và chờ mong đi theo bọn họ tới căn hộ Nam Cung Phi Yến vì Hà Điền Điền mà thuê.
Vừa vào cửa đã thấy cha và anh của Hà Điền Điền ở đây. Rõ ràng bọn họ đang nóng lòng chờ đợi tin tức của chúng tôi. Vào giờ phút này, chúng tôi vừa trở lại, trong mắt bọn họ cũng chỉ có Thiệu Bồi Nhất. Chắc hẳn người trẻ tuổi biết Khiêu Đại Thần này đã thành thần tiên có thể cứu mạng trong lòng bọn họ.
Thiệu Bồi Nhất cũng không che giấu, dứt khoát nói cho bọn họ biết, pháp lực hôm qua mời đại tiên tới có hạn nên chỉ thử một lần thôi. Nói xong, hắn lại tháo túi nhỏ sau lưng xuống, bắt đầu lấy đồ ra.
Tôi đã tò mò về cái túi này của hắn từ lâu, lúc này vừa nhìn thấy hắn lấy đồ ra chỉ có một cái trống và một vòng chuông.
Mặt trống này cũng không lớn, cỡ bằng chậu rửa mặt nhỏ. Trên mặt trống vẽ hình thù kỳ quái, mà mặt khác lại để rỗng. Không ngờ đó là trống có một mặt. Thiệu Bồi Nhất cầm để lên bàn, tiện tay thoáng động, chỉ nghe loảng xoảng vang lên, tôi tiến lên trước nhìn, hóa ra là do mặt trống khác phát ra. Ở đó dùng dây đỏ treo một ít đồng tiền lớn, cho nên khi rung lên lại phát ra tiếng loảng xoảng
Tôi tiếp tục nhìn vòng chuông. Thấy nó được dùng mấy dây vải đủ màu sắc bện lại với nhau và buộc rất nhiều chuông đồng. Khi rung lên còn phát ra tiếng trong trẻo dễ nghe.
Tôi gần như đều có chút ấn tượng về chúng. Tôi nhớ khi còn bé, thôn gần đó cũng có Khiêu Đại Thần, tôi vẫn từng lén đi xem một lần. Bọn họ dường như cũng sử dụng đạo cụ như vậy.
Nhưng người ta đều là hai người nhảy, một đại thần, một nhị thần. Thiệu Bồi Nhất chỉ có một người, đây là muốn một đấu một sao?
Vì vậy tôi lại hỏi hắn:
- Lão Thiệu, cậu muốn làm một mình à? Khiêu Đại Thần không phải đều là hai người sao? Một đại thần, một nhị thần mà.
Thiệu Bồi Nhất mỉm cười nói:
- Người khác phải dùng hai người, Thiệu gia chúng tôi dụng phương pháp khác, chỉ cần một người có thể phối hợp một chút, một mình tôi cũng làm được.
Nói xong, hắn lại nhìn mấy người chúng tôi, cha và anh Hà Điền Điền vội vàng đứng dậy muốn giúp đỡ phối hợp. Thiệu Bồi Nhất nhìn bọn họ vài lần rồi chỉ vào cha Hà Điền Điền:
- Ông là được rồi.
Tiếp theo, hắn lại treo vòng chuông ở trên lưng cha của Hà Điền Điền, dặn ông ta:
- Đợi lát nữa ông nhắm mắt lại, không cần suy nghĩ gì cả. Nếu như trên người thấy rét run hoặc có gì khác thường cũng tuyệt đối đừng nói. Bất kể sợ thế nào cũng phải ngồi yên, bằng không sẽ không chỉ không giúp được các người, còn lấy mạng của ông đấy.
Cha Hà Điền Điền có chút khẩn trương gật đầu đáp ứng. Lúc này Thiệu Bồi Nhất mới giơ trống lên và vỗ ba cái, vung tay múa chân làm một tư thế rồi nói với Nam Cung Phi Yến:
- Cô Yến, đợi lát nữa cô chú ý đúng lúc tránh đi, tuyệt đối đừng quên đấy.
Nam Cung Phi Yến luôn miệng đồng ý, Thiệu Bồi Nhất lại đốt ba nén hương, quay đầu nói cho chúng tôi biết, sau đó lại giơ trống lên bắt đầu mời thần.
Thiệu Bồi Nhất cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, đầu bắt đầu chậm rãi lắc lư như đang cảm ứng gì đó vậy.
- Đông, đông, đông...
Ba tiếng trống thong thả lại nặng nề vang lên. Thiệu Bồi Nhất bỗng nhiên càng lắc đầu mạnh hơn, đồng thời trong miệng hát:
- Mời - thần - tới…
Giọng nói của hắn rất trong trẻo, nhưng vào giờ phút hắn hát ra mấy chữ này lại lộ ra vẻ quỷ dị, theo từ "tới" ngân lên, nhịp trống trong tay hắn cũng bắt đầu dần dần nhanh hơn, từng tiếng động làm cho tim tôi đập nhanh theo.
Hắn ở đó gõ trống, tôi chợt nhớ tới một chuyện bèn khẽ hỏi Nam Cung Phi Yến:
- Hắn lớn tiếng như vậy có ổn không? Ở đây là khu căn hộ, nếu chẳng may nhà bên cạnh tới gõ cửa thì làm thế nào? Bây giờ hơn nửa đêm, sẽ không có người báo cảnh sát chứ...
Nam Cung Phi Yến cũng nhỏ giọng nói:
- Yên tâm đi, chị đã sớm sắp xếp rồi. Cả tầng này cơ bản đều là gian nhà để trống, không có người nào ở. Lại nói, cho dù có người nghe cũng sẽ không có người quản. Bây giờ người trong thành phố này không ai biết nhau, cậu có kêu cứu mạng cũng chưa chắc có ai quan tâm, càng chưa nói tới làm Khiêu Đại Thần, nói không chừng người ta còn tưởng là trong phòng đang xem ti vi đấy...
Tôi nghẹn lời. Cô nói cũng đúng. Mà Thiệu Bồi Nhất đang ở đó gõ trống, lắc đầu, đột nhiên hắn dường như cảm ứng được điều gì, đột nhiên tăng nhanh tốc độ.
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc cốc cốc cốc. Tiếng trống vang lên càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhanh!