Chương 113: Đại tiên giá lâm
Tiếng trống càng thêm gấp gáp, Thiệu Bồi Nhất lại vừa gõ trống vừa bắt đầu hát.
- Mặt trời lặn ở phía tây – trời đã tối. Từng nhà đóng chặt cửa. Quân tử đi đường vào khách sạn, chim bay về rừng, hổ về núi. Chim bay về rừng còn có chỗ an thân, hổ phải về núi mới được bình yên. Trên đầu có thất tinh sáng lấp lánh, chân đạp Bát Lăng Tử Kim Chuyên. Dưới chân là đất, trên đầu là trời, bước nhanh liên hoàn, hai chân đứng vững trong doanh địa, bày hương án mời thần tiên, o ha o ha!
Hát xong một đoạn ngắn này, hắn lại cốc cốc cốc gõ trống, hơn nữa nghe có điệu có vấn, giọng hắn cũng rất êm tai, tôi nghe đến say mê. m thanh những câu này vang dội, từng từ đều du dương uyển chuyển.
Nói như thế, tôi cảm thấy hắn hát còn hay hơn Nhị Nhân Chuyển nữa.....
Sau một đoạn nhịp trống gấp gáp, hắn lại hát tiếp:
- Tay trái cầm lên trống Văn Vương, tay phải cầm cần roi Can Tương. Trống Văn Vương dùng gỗ Liễu làm chốt, trên chốt có Càn Long phối hợp với Khai Nguyên. Roi Can Tương có dây ba ngang bốn dọc, ba sợi hướng bắc, bốn sợi hướng nam. Ba sợi hướng bắc yên thiên hạ, bốn sợi hướng nam bảo vệ giang sơn. Trống Văn Vương lưu truyền, trống có Văn Vương được biết là người tài đức, Khương Thái Công bảo vệ nhà Chu tám trăm năm. Roi Can Tương không tầm thường, đánh núi núi phải động, đánh sông sông phải cạn, cho dù có đánh thần lão tiên cũng không được bình yên, ôi a ôi a!
- Có câu nói là, rồng rời biển hổ xuống núi, đời sau Thanh Phong rời Cao Quan, rồng rời biển có thể làm mưa, hổ xuống núi cản đường, Hồ Hoàng hai giáo Cao Sơn Hạ, rời doanh địa ba thước đất, tôi mới vội xuống đất đi giày, một bước hai, hai bước ba, ba vòng cửu chuyển đứng ở trước trăm ngàn quân mã, sớm không gọi, muộn không thu xếp, từ sáng tới trưa, từ trưa tới tối, tiếng thanh la vang lên, tiền đường đánh trống phải nghe rõ ràng. Lần này đánh trống không vì chuyện gì khác, tôi gọi nhân mã, trói buộc thần binh, binh không rời doanh, ngựa không cách chuồng, Đông Cung nương nương không rời Tinh Cung Viện, Vạn Tuế Gia không rời Kim Lăng Bảo Điện. Người báo tin ở trạm kế tiếp phải nghe chính xác lời bang binh nói. Hôm nay bang binh san quân đội, trước ngựa chiến báo truyền tin, ngươi chuyển giáo chủ các núi xuống núi, ôi a ôi a!
Sau khi Thiệu Bồi Nhất hát đoạn này, nhịp trống thoáng chậm lại, cảm giác tiết tấu lại càng mạnh hơn vài phần. Tôi thấy cha Hà Điền Điền nhắm mắt lại, ngồi ở chỗ đó, theo tiếng trống của Thiệu Bồi Nhất mà chậm rãi có phản ứng.
Ông ta cúi thấp đầu, hai tay chống lên chân ngồi ngay ngắn ở trên ghế đầu bắt đầu dần dần lắc trái lắc phải, theo nhịp trống, biên độ lắc càng lúc càng lớn, cơ thể cũng bắt đầu vặn vẹo theo.
Thiệu Bồi Nhất thấy tình cảnh này thì tiếng trống lại trở nên gấp gáp, cốc cốc cốc thùng thùng, sau đó lại hát tiếp:
- Lão tiên gia à, ra khỏi động cổ à, rời khỏi núi sâu, cưỡi mây bay đi, theo gió cuốn về, qua lại không để lại một làn khói, chớp mắt đã tới trước nhà này, ôi a ôi a!
Sau khi hắn hát đoạn này lại tiếp tục nhìn cha Hà Điền Điền, thấy đầu ông ta lắc lư càng lúc càng nhanh giống như ăn phải Diêu Đầu Hoàn vậy, cơ thể cũng uốn tới ẹo lui, cái chuông không ngừng leng keng. Theo tiếng trống, hai tay ông ta cũng bắt đầu vỗ vào bắp đùi, cảm giác toàn thân đều không thể ngồi yên, chỉ muốn nhảy lên, lúc này chắc hẳn bật nhạc lên là ông già cũng có thể nhảy hip hop mất.
Trong lúc đang chờ đợi, trong tay Thiệu Bồi Nhất không vỗ trống nữa mà trừng mắt nhìn về phía Nam Cung Phi Yến. Cô lè lưỡi một cái, giống như đột nhiên nhớ ra điều gì nên thoáng cái đã biến mất ở giữa không trung.
Tôi sửng sốt, không biết bọn họ muốn làm gì. Tiếng trống của Thiệu Bồi Nhất lại càng lúc càng lớn, nhịp trống càng lúc càng nhanh. Hắn bỗng nhiên cao giọng hát:
- Lão tiên gia à, ngài muốn tới thì tới đi, không phải cưỡi ngựa lại ngồi kiệu, tôi biết ngài sắp tới, đừng tranh cãi, đừng gây ầm ĩ, trong uy phong có nhiều sát khí, sát khí trong uy phong lại giảm, gian nhà nhiều góc nhỏ, người dập đầu không đụng được, gặp quân tử còn dễ làm, gặp tiểu nhân dùng miệng lưỡi, trên bàn tiệc rượu chồng thành từng chồng, có món ăn ngon có đồ uống tốt, muốn ăn gì ngài cứ nói với bang binh, ngài nói bang binh, bang binh chuẩn bị cho ngài, muốn ăn thịt dê bò béo, muốn gà vịt gầy, lão tiên lập tức tới rồi. Trong cao lương trồng trong đất đã mọc dài chín vàng, lúc này tôi thấy ngài tám chín phần đã đi, ôi a ôi a!
Vào lúc hắn hát xong câu này, cha Hà Điền Điền bỗng nhiên hắt hơi một cái, ngay sau đó trong miệng phát ra giọng nói kỳ lạ, giống như là đang nói, lại giống như đang cười, đầu và cơ thể còn không ngừng lắc lư, bỗng nhiên xoạt cái liền đứng lên!
Đại tiên đến rồi!
Tim tôi đập thình thịch, mắt mở to. Đây chính là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người ta làm Khiêu Đại Thần ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn thật sự mời được thần tới. Lúc này bên trong phòng, anh Hà Điền Điền chẳng biết đã ngất đi từ lúc nào. Nam Cung Phi Yến cũng chợt hiện ra. Trong phòng, người vẫn còn tỉnh táo đồng thời đứng được cũng chỉ có tôi và Thiệu Bồi Nhất.
Vẻ mặt Thiệu Bồi Nhất cũng dường như thả lỏng, tạm thời dừng nhịp trống và nói với ông già:
- Không biết là lão tiên nào giá lâm, đi đường mệt nhọc, nếu bang binh tiếp đãi không chu toàn, vẫn mong được thông cảm nhiều hơn.
Ông già ngẩng đầu ngáp một cái, bỗng nhiên nhìn về phía Thiệu Bồi Nhất và chậm rãi mở mắt.
Vừa nhìn, tôi không nhịn được giật mình. Trong ánh mắt ông già không ngờ lại thoáng hiện ánh sáng màu xanh lục, giống như có ẩn chứa phép thuật vậy, làm người ta nhìn một cái liền mất hồn mất vía, tim và mật cũng muốn vỡ ra.
Trong lòng tôi khẩn trương. Ngược lại vẻ mặt Thiệu Bồi Nhất tự nhiên. Mà ông già đứng ở đó, hai mắt nhìn xung quanh rồi thở ra một hơi mới nói:
- Hóa ra là thằng nhóc Thiệu gia. Tôi đã nói tại sao lại phải điều tôi tới nơi xa xôi này. Thế nào, lần này tìm anh ba có chuyện gì sao?
Thiệu Bồi Nhất mỉm cười:
- Hóa ra là Hoàng Tam Ca tới à? Tôi đã đoán hơn phân nửa là anh, thật sự ngại quá, trong quan ngoài quan lại phải để cho anh đi một chuyến, sau này tôi chắc chắn sẽ đốt cho anh ba thêm vài nén hương.
Vậy hóa ra đây còn là người quen à? Chỉ thấy "Hoàng Tam Ca" dường như thật sự rất mệt mỏi, đặt mông ngồi ở trên ghế nói:
- Cậu không cần khách khí, tôi tới một chuyến không dễ dàng, có chuyện gì thì nói thẳng đi.
Trong tay Thiệu Bồi Nhất vẫn cầm trống, suy nghĩ một lát nói:
- Vậy tôi lại đi thẳng vào vấn đề. Anh ba, bây giờ tôi gặp phải một vấn đề khó khăn, cho nên muốn mời anh và anh em bên dưới giúp một tay...
Vì vậy, Thiệu Bồi Nhất lại kể lại tóm tắt đầu đuôi chuyện của Hà Điền Điền, cuối cùng tự nhiên đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu bọn họ giúp đỡ điều tra xem trong thành phố này rốt cuộc có người giàu có nào không còn sống lâu, lại biết dùng tà thuật để mua mạng kéo dài tính mạng.
"Hoàng Tam Ca" nghiêng đầu suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Muốn điều tra chuyện này cũng dễ, nhưng nhóc Thiệu, sau khi điều tra ra, cậu cũng không dễ làm đâu. Nói thật ngay cả tôi cũng chưa nghe nói qua về chuyện này, chỉ sợ là một chủ nhân không dễ động tới đâu. Tôi khuyên cậu, nếu không cần thiết làm thì đừng có làm, chuyện không nên quản thì đừng quản. Ở đây không phải là quan ngoại, một khi thật sự đã xảy ra chuyện gì, cường long chúng ta không ép được rắn địa đầu, không chọc nổi thì vẫn nên tránh đi.
Thiệu Bồi Nhất gật đầu nói:
- Ừ, anh ba yên tâm, những chuyện đó tôi đều hiểu. Vậy anh xem bao giờ thì có tin tức về chuyện này?
“Hoàng Tam Ca" dựng thẳng một ngón tay lên:
- Một ngày là được. Chờ tới giờ này tối mai, tôi sẽ có tin tức chính xác cho cậu.
Thiệu Bồi Nhất vỗ tay:
- Được, vậy tôi lại chờ tin tức của anh ba, sau khi chuyện này qua, chờ tôi trở lại quê nhất định mời anh ba ăn ngon một bữa.
“Hoàng Tam Ca" cười hì hì, lắc đầu nói:
- Cậu không cần khách khí với tôi. Nhưng thật ra anh em tôi tới đây một chuyến không dễ dàng gì. Ngày mai cậu phải chuẩn bị cho tốt, cũng phải có chút ý tứ thì anh em mới ra sức được.
Thiệu Bồi Nhất gật đầu:
- Chuyện này thì không thành vấn đề. Anh ba cứ yên tâm đi. Hai nhà chúng ta với nhau còn xa lạ gì. Nhưng khi các anh làm việc cũng nên cẩn thận một chút, nơi này cũng có vài thế lực, có thể không cần gây chuyện thì cố gắng đừng gây chuyện.
“Hoàng Tam Ca" phất tay một cái:
- Yên tâm đi, lúc đi ra giáo chủ nhà chúng tôi đã thông báo, không thể gây chuyện cho cậu được.
Thiệu Bồi Nhất ừ một tiếng và lại nói với hắn:
- Đúng rồi, hai ngày nay hẳn Thất gia cũng phải trở về rồi chứ?
“Hoàng Tam Ca" có phần sững sờ, nói:
- Cậu nói chú bảy của tôi à? Không biết nữa. Tôi không chú ý lắm. Sao vậy, lỗi của chú ấy đã được xóa bỏ sao?
Thiệu Bồi Nhất chỉ vào tôi nói:
- Xóa bỏ là không thể. Đó là cấm chế do ông cụ năm đó để lại, Thất gia trước sau không giải ra, lại để cho tiên sinh của Hàn gia giải, Thất gia rất vui mừng, nói là hai ngày tới sẽ trở về quan ngoại, tôi còn tưởng rằng các người đã gặp nhau chứ.
- Oa, lại có chuyện này à?
Mắt "Hoàng Tam Ca" lập tức mở to, lúc này mới xoay người quan sát tôi từ trên xuống dưới làm tôi thấy sợ hãi, không biết rốt cuộc ông ta làm gì. Tôi chỉ đành phải khẽ gật đầu với ông ta, xem như chào hỏi.
Ông ta lại trợn trừng mắt, hình như suy nghĩ một lát nói:
- A, tôi hiểu rồi. Chính là Hàn gia trước đây luôn đối đầu với chúng ta sao?
Thiệu Bồi Nhất nhún vai nói:
- Trước đây đối đầu hay không thì tôi không biết, nhưng hắn thật sự không tệ, chuyện cứu người này cũng là ý của hắn. Chỗ của Thất gia cũng hoàn toàn là công lao của hắn.
“Hoàng Tam Ca" lại cười lạnh nói:
- Đám người Hàn gia tất nhiên muốn cứu người rồi. Nhưng hắn có thể giúp đỡ cho người của Hoàng gia thì ngoài dự đoán của tôi. Chỉ có điều, đây là chuyện tốt đối với Thất gia, đối với trong Đường Tử lại không chắc. Cậu cũng biết tính cách như thế, chẳng mấy ai cam tâm tình nguyện để cho hắn trở lại đâu.
Thiệu Bồi Nhất bất đắc dĩ khẽ sờ mũi, nói:
- Vậy cũng không chắc. Thật ra năm đó Thất gia cũng chỉ là mắc phải chút sai lầm nhỏ... Thôi đi, một mình tôi làm hậu sinh vãn bối, nói chuyện này không thích hợp, vẫn nên xử lý chuyện trước mắt thì hơn.
“Hoàng Tam Ca" nói:
- Nếu muốn nói tới, giáo chủ nhà chúng ta vẫn nhớ, nếu không cũng không thể để cho cậu chạy xa như vậy. Nói cho cùng, chuyện nhà mình bản thân mình quản, nhưng để người ta bắt nạt là không được. Bản thân Hoàng gia phải chú ý điều này, có oán báo oán, có thù báo thù, hắn chính là tránh né mấy đời cũng muốn tránh.
Sau khi ông ta nói câu này lại ngáp một cái, nói với Thiệu Bồi Nhất:
- Được rồi, tôi đi đây, tối mai tôi tới tìm cậu.
Nói xong, ông ta lại ngáp một cái, con mắt đảo một vòng rồi giống như lập tức không còn xương cốt, co quắp ở trên ghế.
Tôi biết người đó đi rồi.
Nhưng tôi không rõ, Khiêu Đại Thần là có mời thần và tiễn thần. Có câu nói mời thần thì dễ, tiễn thần mới khó, nhưng Thiệu Bồi Nhất căn bản không cần tiễn, sao đại tiên này đã tự mình rời đi?
Còn nữa, tôi nhìn ý của hai người này cũng không giống như là Khiêu Đại Thần, ngược lại giống như nói chuyện nhà với người bạn cũ.
Tôi buồn bực hỏi Thiệu Bồi Nhất:
- Tôi nói này lão Thiệu, người vừa mới tới là họ hàng nhà cậu à?