Chương 114: Thấy Được Địa Ngục.
Tôi chỉ muốn trêu chọc cậu ta một chút, ai biết được Thiệu Bồi Nhất lại không để ý đến, nhẹ nhàng thở ra nói.
- Tuy rằng không phải thân thích, nhưng cũng cũng không khác gì lắm.
Cậu ta đặt cái trống lên bàn, ngồi xuống, lau mồ hôi rồi nói.
- Đây là lần đầu tiên tôi làm thứ này, mụ nội nó, phải hơn hai ngàn cây số chứ ít gì, mệt chết người mà.
Tôi khó hiểu nói.
- Vừa rồi tôi nghe được cái gì quan nội quan ngoại, chẳng lẽ là anh ta từ quan ngoại chạy tới đây hả?
- Đúng vậy, Hồ Hoàng không được vào Sơn Hải Quan, đặc biệt là những hương đường này, bọn họ có quy củ phải tuân theo, nếu không phải tôi dẫn anh ta đến đây thì anh ta có muốn ra khỏi nhà cũng là một chuyện khó khăn. Bằng không mà nói, vừa rồi tôi còn phải hát một đoạn dài như vậy sao, nếu là ở quê tôi thì một giây là có thể gọi tới mấy cái.
Cậu ta vừa mới nói như vậy tôi cũng nghĩ tới chuyện này, ở Đông Bắc thì đại tiên năm tộc này không có gì đặc biệt, rất nhiều người đều biết đến, nhưng chuyện Hồ Hoàng không vào Sơn Hải Quan, tôi cũng từng nghe nói qua, nghe nói hồi triều Thanh, hình như là hoàng đế Khang Hi hay là Càn Long gì đó hạ lệnh, trong vòng 300 năm Hồ Hoàng hai tiên không được rời Sơn Hải Quan, chỉ có thể hoạt động ở quan nội, nguyên nhân cụ thể tôi không biết được, nhưng mà hiện tại đã sớm qua 300 năm, như vậy Đông Bắc đại tiên hẳn là có thể tự do hoạt động, như vậy bọn họ sinh hoạt ở quan nội sẽ là cái dạng gì đây?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy hứng thú, cái này giống như là một đề tài mới mẻ.
Ba Hà Điền Điền hừ hừ vài tiếng, dường như muốn tỉnh lại, tôi nắm chặt thời gian hỏi Thiệu Bồi Nhất.
- Tôi nói này lão Thiệu, vừa rồi sao cậu không cho đại tiên kia xem bệnh cho Hà Điền Điền?
Thiệu Bồi Nhất hoàn toàn bất đắc dĩ mà lắc đầu, nói.
- Nếu tới một đại tiên khác thì cũng thôi đi, nhìn một cái cũng không có vấn đề gì, nhưng vị vừa mới đến đây, yêu thích nhất là đánh nhau ẩu đả, cậu để hắn đi bắt yêu bắt quỷ là không thành vấn đề, nhưng mà xem bệnh thì miễn đi.
Thì ra là như thế này, xem ra bên trong nhóm đại tiên này cũng có phân công, mọi người có sở trường đặc biệt khác nhau thì có chức năng khác nhau.
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói.
- Vừa rồi cậu nói cái gì mà Thất gia, cái gì lung tung rối loạn, chuyện là như thế nào?
Cậu ta nghe tôi hỏi như vậy, ngơ ngẩn mà thất thần, sau một lúc lâu mới lắc đầu nói.
- Chuyện này nói ra thì rất dài, liên lụy quá nhiều, chờ khi nào có cơ hội thì tôi từ từ nói với cậu, chuyện bây giờ chúng ta cần làm là phải im lặng chờ tin tức.
Hiển nhiên là cậu ta không muốn nhiều lời, tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ là vừa nghe giọng điệu của Hoàng Tam Ca kia, hiển nhiên bọn họ biết nhà họ Hàn, hơn nữa hình như trước đây có chút không vui với nhau, suy nghĩ một chút thì tôi bỗng hiểu đại khái.
Nhà họ Hàn là gia tộc cấm kỵ sư, đối phó chính là yêu ma quỷ quái trên thế gian, mà Đông Bắc đại tiên, vào lúc không làm nên trò trống gì thì cũng chính là yêu quái, nói dễ nghe một chút là yêu tiên, nhưng thực tế cũng gây không ít tai họa cho người khác, khó tránh khỏi chuyện từng bị tổ tiên nhà họ Hàn thu thập qua, cho nên bọn họ thấy người nhà họ Hàn thì tức giận, đây cũng có thể giải thích được.
Giống như mấy ngày trước khi chúng tôi đi tới khu cổ trạch kia, thái độ Hoàng Thất thái gia khi vừa mới gặp tôi là có thể nói rõ tất cả.
Bỗng nhiên Nam Cung Phi Yến hiện thân ra, nhìn ngó khắp nơi, cười nói.
- Người nhà cậu đi rồi à?
Thiệu Bồi Nhất cười khổ.
- Như thế nào mà ai cũng nói là thân thích nhà tôi, làm ơn đi, tôi là nhân loại đó có được hay không.
Nam Cung Phi Yến hì hì cười.
- Không có gì khác nhau lắm đâu, Tát Mãn cùng năm tộc tiên gia Đông Bắc vốn chính là người một nhà, nói là thân thích cũng không quá đáng, nào có giống tôi chỉ là một dã tiên, muốn làm thân cũng với không tới.
Tôi nhìn Nam Cung Phi Yến, lại nhìn Thiệu Bồi Nhất, có hơi hiểu ra, phỏng chừng là thật lâu trước đây nàng chạy khỏi Sơn Hải Quan, đã không còn là đại tiên nơi Đông Bắc nữa, mà là dã tiên.
Mà thân phận Thiệu Bồi Nhất lại là truyền nhân Tát Mãn, mà Tát Mãn rốt cuộc là làm gì, đến bây giờ tôi cũng mơ màng hồ đồ không hiểu, nhưng tôi cũng đã nhìn ra, cậu ta không phải là một khiêu đại thần phổ thông, nhưng mà nếu cậu ta không muốn nhiều lời, hừ, tôi cũng có biện pháp biết ---- lúc trở về tôi đi hỏi Baidu là được.
Cứ như vậy, một hồi khiêu đại thần kinh tâm kích thích xem như kết thúc, tôi cũng có nhận thức mới về Thiệu Bồi Nhất, sau đó chúng tôi cả đêm chạy về trường học, dù sao cũng không thể lăn lộn ở bên ngoài mãi thế này được, hai ngày không trở về lỡ đâu có người báo cảnh sát thì phiền phức rồi.
Từ khi có Lam Ninh ở bên người, tôi không lo lắng vấn đề trở về kí túc xá vào ban đêm nữa, sau khi trở lại kí túc xá, A Long tự nhiên lại dò hỏi một phen, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất hàm hồ lừa gạt qua một phen, cậu ta cũng không hỏi nhiều nữa, thật ra trong lòng cậu ấy cũng rõ ràng, hơn phân nửa là không cứu được Hà Điền Điền.
Ngày hôm sau, tôi đi qua ký túc xá nữ tìm Tân Nhã, muốn nàng dùng năng lực dự đoán, hỗ trợ nhìn thử xem có thấy được manh mối nào không
Đã mấy ngày chúng tôi không gặp mặt nhau, sắc mặt Tân Nhã tốt hơn rất nhiều, cũng không phải buồn bực không vui giống như lúc trước, cũng sẽ không luôn là một người ngơ ngác phát ngốc, thậm chí, cũng sẽ không cảm thấy có người nói chuyện với nàng.
Bởi vì, đó là do nàng thiếu một sợi hồn phách mới tạo thành như thế.
Hiện tại Tân Nhã rõ ràng hoạt bát vui cười nhiều hơn một ít, tuy rằng so với những người cùng tuổi vẫn là rất trầm tĩnh, nhưng so với bộ dáng ít nói ít cười trước kia thì đẹp hơn rất nhiều rồi.
Đối với chuyện của Hà Điền Điền, Tân Nhã tự nhiên cũng biết, sau khi nghe tôi kể lại chuyện trải qua hai ngày nay, nàng cũng rất là kinh ngạc, chỉ là có chút khó xử mà nói với tôi, nàng chưa từng chủ động thử dự đoán một chuyện nào cả, không biết có thể thành công hay không.
Như thế làm tôi rất bất ngờ, thì ra những chuyện nàng đoán được đều là bị động? Có điều vậy cũng không đáng kể, cũng coi như cái gì tôi cũng có thể thử trong lúc tuyệt vọng đi, chỉ cần có một phần hy vọng tôi sẽ nổ lực mười phần mà làm.
Vì thế, dưới sự cổ vũ của tôi Tân Nhã thả lỏng tinh thần, để chính mình hoàn toàn bình tĩnh trở lại, trong đầu nghĩ tới chuyện Hà Điền Điền, rơi vào trong suy nghĩ trầm mặc.
Tôi khẩn trương nhìn nàng, thở cũng không dám thở mạnh, Tân Nhã nhắm chặt hai mắt, sắc mặt an tường, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ đã dần dần tiến vào trạng thái……
Chỉ là ngay sau đó, sắc mặt nàng lại bỗng nhiên biến đổi, cả người đều run lên, chau mày, hai tay nắm chặt, gắt gao cắn môi, thật giống như đột nhiên nhìn thấy gì đó không thể tưởng tượng được, để cho người ta sởn tóc gáy, một chuyện gì đó rất đáng sợ!
Sắc mặt của tôi cũng tức thì thay đổi, nhưng lại không dám quấy rầy nàng, đã thấy trên vầng trán Tân Nhã che kín một lớp mồ hôi tinh mịn, nàng bỗng nhiên quơ hai tay, giống như muốn liều mạng đuổi cái gì đó ra khỏi mắt, nhưng lại căn bản không có khả năng làm được, bởi vì bây giờ nàng đang ở trong thế giới ảo tưởng của chính mình.
Tôi không thể trấn định tiếp nữa, tất nhiên nàng đã nhìn thấy thứ gì đó thật đáng sợ, nếu không sẽ không có phản ứng kịch liệt như vậy. Tôi đột nhiên bắt lấy tay nàng, nắm chặt, dùng sức lay tay nàng, giống như làm như thế nàng sẽ tỉnh lại khỏi ảo cảnh, nhưng mà như vậy lại căn bản không dùng được, ngược lại sau khi tôi bắt lấy hai tay nàng, nàng lại giãy giụa lợi hại hơn, đồng thời há to miệng, giống như muốn thét chói tai, nhưng đáng sợ chính là không có một âm thanh nào được phát ra.
Trong nháy mắt trên đầu tôi cũng đổ đầy mồ hôi, trong lòng vừa nghĩ, lập tức lấy ra một tờ trấn tự quyết, bất chấp tất cả liền vỗ vào trên ót Tân Nhã.
Một mảnh hồng quang tức khắc nổ lên, Tân Nhã phát ra một tiếng thét chói tai, cả người ngã xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Tôi lập tức hoảng hồn, vội chạy qua xem thử, cúi người thì thấy hai mắt Tân Nhã nhắm nghiền, cắn chặt hàm răng, cả người vẫn cứ run rẩy không chịu được.
Rốt cuộc nàng gặp được thứ gì đáng sợ tới mức bị dọa thành dạng này?
Tôi vội vàng nâng nàng dây, để nằm ở trên giường, cầm hai cái ly thủy tinh, một bên chậm rãi gõ, một bên kề sát lỗ tai chậm rãi gọi tên nàng.
Đây là phương thức xử lý khẩn cấp phòng ngừa hồn phách nàng bị kinh sợ mà thoát khỏi thân thể, trên cấm kị bút kí có nói, có người bị dọa sợ, chỉ cần có người thân cận không ngừng kêu gọi, là có thể phòng ngừa hồn phách sợ quá chạy mất, mà gõ ly pha lê, hoặc là gõ bất cứ cái gì có tiếng vang thanh thúy đều có thể được, đây là vì hấp dẫn cùng dời đi lực chú ý của hồn phách, đây là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra được trong lúc này, phương pháp đơn giản nhất để an hồn.
Sau một lúc lâu lúc, Tân Nhã đang thở dồn dập mới an tĩnh trở lại, gương mặt tái nhợt như tờ giấy cũng khôi phục một ít huyết sắc, dường như cảnh tượng đáng sợ kia đã biến mất khỏi đầu óc nàng.
Lúc này tôi mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra một hơi, duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, lại thấy tóc nàng đã bị mồ hôi thấm đẫm, trong lòng tôi rất là áy náy, nếu không phải là do tôi cứ lôi kéo nàng làm cái gì đoán trước, cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy.
Tôi duỗi tay, nhẹ nhàng lau sạch những sợi tóc dính mồ hôi của nàng, tiếp tục nhẹ giọng kêu gọi nàng, một lát sau Tân Nhã mới rốt cuộc bình phục hô hấp, chậm rãi mở mắt.
Câu đầu tiên nàng nói với tôi là.
- Thật là đáng sợ, chị thấy được địa ngục.