Chương 119: Cậu rốt cuộc là ai
Tôi muốn nói tôi không phải kẻ lừa gạt…
Nhưng lúc này rõ ràng không có ai sẽ nghe tôi, lại nói điều này cũng không quan trọng nữa. Bất kể nói thế nào, tôi đã tìm được Kha Khôn Thành.
Người bảo vệ này đẩy tôi đi theo phía sau Kha Khôn Thành, trực tiếp lên tầng bảy. Khi đi tới bên ngoài một văn phòng, vẻ mặt Kha Khôn Thành vẫn thâm trầm mở cửa, trong ánh mắt liếc nhìn tôi lộ ra sự ngoan độc. Ông ta không nói gì, chỉ dặn dò người bảo vệ kia:
- Để cậu ta chờ tôi ở bên trong, trước khi tôi quay về thì chú ý cửa, để cậu ta đàng hoàng một chút, không được đi đâu cả.
Giọng điệu khi ông ta nói chuyện có vẻ thâm trầm kỳ quái, bảo vệ cẩn thận đáp một tiếng. Sau đó, Kha Khôn Thành lại xoay người rời khỏi đó.
Ông ta vừa đi, bảo vệ lại ưỡn thẳng sống lưng, nắm cánh tay của tôi và đẩy mạnh vào trong phòng, rõ ràng là cách thức bắt trộm.
Tôi quay đầu, lạnh lùng trợn mắt với anh ta nói:
- Nếu anh còn động vào tôi nữa, có tin tôi lập tức đánh anh tàn phế không hả?
Tôi đã vận dụng lực tinh thần để nhìn anh ta. Vừa rồi tôi không chống lại là vì tôi không muốn làm ầm ĩ lên. Bây giờ chỉ có hai chúng tôi, tôi còn có thể mặc anh sao?
Đương nhiên, tôi cũng chưa từng luyện qua công phu gì, cũng không thể sử dụng cấm pháp của Hàn gia với loài người, nhưng lực tinh thần của tôi mạnh mẽ, anh ta còn lâu mới thể chống lại được.
Người bảo vệ này bị tôi trừng mắt thì giật mình, ngây người ra. Hừ một tiếng nói:
- Bây giờ anh có thể ra ngoài, nhớ kỹ lời ông chủ của các anh nói, chú ý tới cánh cửa của anh đi.
Nói xong, tôi lại xoay người đi vào. Mà cánh cửa phía sau cũng lập tức lặng lẽ đóng lại.
Mà theo cánh cửa đóng lại, bên trong văn phòng này dần trở nên tối lại. Tôi bước trên tấm thảm trải sàn màu xám và quan sát căn phòng rất rộng rãi, cũng rất âm u này, trong lòng không khỏi âm thầm cảnh giác.
Lúc này đang là buổi sáng, nhưng trong phòng này lại được kéo rèm cửa sổ dày che kín, ngay cả chút ánh sáng cũng không thể xuyên qua được. Trong phòng bày biện rất đơn giản, bên trong có một bàn làm việc rất lớn, trước mặt là hai hàng ghế sô pha, sát tường có đặt một dãy tủ rượu cùng với các vật trang trí rất đơn giản.
Thật ra trong lòng tôi không hiểu, Kha Khôn Thành rõ ràng không quen biết tôi, với hành động của tôi ở dưới tầng vừa rồi, ông ta hoàn toàn có thể không để ý tới hoặc gọi bảo vệ đuổi tôi ra ngoài. Vì sao ông ta lại bảo người dẫn tôi vào trong phòng làm việc của ông ta chứ?
Tôi chậm rãi ngồi xuống sô pha. Xung quanh rất yên tĩnh. Tôi quan sát xung quanh, lại phát hiện có một ít chỗ kỳ quái.
Thông thường mà nói, một văn phòng riêng có quy mô như vậy, thường bên trong đều sẽ bày một vài vật trừ tà mời tài như hòn non bộ, có nước chảy qua, hay phong thuỷ luân và vật đổi vận. Nhưng trong văn phòng này, ở góc tường quả thật cũng có hòn non bộ và dòng nước nhỏ, nhưng nước phía trên đã khô cạn từ lâu, phong thuỷ luân cũng không chuyển động. Tôi lại nhìn lên trên vách tường thấy ngay cả một cái đồng hồ cũng không có.
Tôi tiếp tục nhìn tới trên bàn làm việc, thấy rất kỳ lạ khi trên đó có đặt một bức tượng gỗ đỏ cao khoảng hơn hai mươi cm. Nhìn kỹ thì nó giống như là một con thú dữ, dưới chân hình như đạp lên ngọn lửa. Mà trong miệng con thú dữ này hình như đang cắn gì đó, ở đó ngẩng đầu gào thét, dữ tợn hung ác, nhìn qua rất giống thật.
Tôi không khỏi cảm thấy buồn bực. Ông ta là một người kinh doanh, trong văn phòng không phải nên bày các loại đồ chiêu tài, mời bảo như ngọc trắng, thuyền rồng, như ý, tỳ hưu - những thứ tượng trưng cho như ý cát tường sao? Tại sao lại bày một thứ chẳng ra gì, làm người ta nhìn cũng thấy khiếp sợ hoảng loạn như vậy?
Tôi đứng lên và cẩn thận đi tới gần xem, trong lòng lại thầm rùng mình. Bởi vì tôi thấy rõ chân của con thú dữ này đạp lên lại không phải là ngọn lửa gì đó, mà là gương mặt vặn vẹo đau khổ của vô số người!
Lúc này, sau lưng tôi đột nhiên vọng tới một giọng nói thâm trầm:
- Cậu thanh niên, hình như cậu rất tò mò nhỉ.
Tôi bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy ông trùm bất động sản kia tự nhiên đứng sau lưng tôi từ lúc nào, đôi mắt giống như cá chết nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt thâm trầm, hai tay buông xuống và đứng ở đó vẫn không nhúc nhích.
Thật giống với một ác quỷ.
Tôi bị ông ta làm cho giật mình, không nén được nuốt nước bọt và liếc nhìn về phía cửa. Nhưng tôi lại phát hiện ra cánh cửa kia vẫn đóng chặt. Thật không biết ông ta vào bằng cách nào?
- Ông chủ Kha, thật ra chúng ta cũng không quen biết nhưng hôm nay tôi tìm tới ông vì thật sự có chuyện gấp. Nếu ông cho tôi cơ hội nói chuyện, vậy tôi hy vọng ông có thể bình tĩnh ngồi xuống, nghe tôi nói hết lời.
Tôi phải nói vậy, bởi vì cho dù ông ta đứng ở đó vẫn không nhúc nhích, nhưng khiến người ta có cảm giác giống như sẽ lập tức nhào lên. Với tình huống bây giờ không rõ ràng, tôi tạm thời phải khiến ông ta bình tĩnh lại rồi nói sau.
Nhưng dường như tôi quá lo lắng rồi. Ông ta khẽ gật đầu và đi tới phía sau bàn làm việc, ngồi trên chiếc ghế rộng, phất tay ra hiệu với tôi và nói:
- Cậu ngồi xuống nói, tôi vẫn có thời gian.
- Ha ha...
Tôi cười khan hai tiếng, nhân cơ hội nói:
- Không sai, ông vẫn có thời gian, nếu như tôi không nhìn nhầm, ông hẳn còn có ít nhất mười năm.
Mí mắt của Kha Khôn Thành đang hạ xuống bỗng nhiên nâng lên. Trong nháy mắt này, tôi dường như thấy trong mắt ông ta lóe lên một cảm xúc khác thường, nhưng ngay sau đó, ông ta đã trở lại bình thường, chậm rãi nói:
- Cậu quả nhiên không nhìn nhầm, tôi thực sự còn có mười năm, cũng là mười năm cuối cùng.
Lần này đến lượt tôi kinh ngạc. Tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần, nhưng không nghĩ đến mình chỉ mới thử mở đầu dò xét một câu, ông ta lại thừa nhận như vậy?
Không sai, ông ta nói vậy tất nhiên chẳng khác nào thừa nhận, nếu không tôi vừa nói ra câu nói kia, đổi thành bất kỳ một người bình thường nào cũng sẽ không hiểu.
Nhưng vì sao ông ta thản nhiên như vậy?
Tôi kinh ngạc nhìn ông ta, nhất thời không biết nói gì mới tốt. Ông ta lại ngẩng đầu liếc nhìn tôi nói:
- Chắc hẳn cậu thấy rất khó hiểu. Tôi có thể nói cho cậu biết, thật ra mục đích hôm nay tôi đến công ty chính là để chờ cậu.
Tôi càng kinh ngạc hơn. Ông ta chờ tôi? Tại sao ông ta lại muốn chờ tôi? Lẽ nào ông ta đã sớm biết tôi sẽ tới? Nhưng hành trình của ông ta hôm nay là do Nam Cung Phi Yến nói cho tôi biết mà. Chị ấy nói mười giờ hôm nay ông ta sẽ tới công ty tham dự cuộc họp. Thế nào...
Ông ta nhìn ra được sự ngạc nhiên của tôi, nói tiếp:
- Hai ngày trước có một người nói với tôi, sáng nay sẽ có một người trẻ tuổi tới tìm tôi. Ông ta nói với tôi, bất kể tôi có vấn đề hoang mang và khó khăn gì đều có thể nói với người tuổi trẻ kia. Vì vậy, hôm nay tôi tới, quả nhiên gặp được cậu.
Lúc ông ta nói, khóe miệng hơi cong lên như cười, nhưng nhìn qua lại rất kỳ quái. Hơn nữa ánh mắt ông ta vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, căn bản không hề có ý cười.
Nhưng ông ta vừa nói vậy, tôi đã không còn kinh ngạc nữa, mà cả người ớn lạnh, hơi lạnh từ chân tóc tỏa ra. Tôi chỉ cảm thấy đầu óc mình tạm thời không có tác dụng.
Mãi tới đêm qua, tôi mới quyết định hôm nay sẽ tìm đến ông ta. Mà hai ngày trước, ông ta đã biết tôi sẽ tới tìm ông ta. Như vậy, đây rốt cuộc là tôi tới tìm ông ta hay ông ta đang tìm tôi chứ? Người từ hai ngày trước đã biết trước tôi sẽ tới là ai vậy?
Chẳng lẽ là người kéo dài tính mạng thay cho ông ta sao?
Tôi cố gắng bình tĩnh, làm cho mình nhìn có vẻ cao thâm khó dò, sau đó cười với ông ta và nói:
- Nếu đã vậy, tôi tới rồi, ông có lời gì cứ nói ra đi.
Tình thế bây giờ đã được điều chỉnh lại, nếu ông ta tìm tôi, vậy tôi cũng không nhất định phải vội vàng hỏi thăm gì, để cho bản thân ông ta nói ra chẳng phải là tốt hơn sao?
Ông ta khẽ gật đầu, ánh mắt dần dần nhìn tới bức tượng gỗ đỏ kỳ lạ trên bàn, ánh mắt càng thêm lạnh lùng.
Thật lâu sau, ông ta mới thở hắt ra một hơi, nhắm mắt lại một lát mới mở ra, hình như cuối cùng đã bình tĩnh lại. Lúc này ông ta mới nói với tôi:
- Tôi không biết cậu rốt cuộc là ai nhưng không quan trọng, tôi là một người từng chết nên nhìn mọi chuyện cũng thoáng hơn.
Ông ta nói đến đây liền dừng lại một lát mới nói tiếp:
- Cậu biết trước kia tôi là một người thế nào không?
Tôi chậm rãi gật đầu:
- Tôi biết, ông là người rộng rãi nhiệt tình, lòng dạ rộng rãi, thích kết giao với bạn bè.
Ông ta liếc nhìn tôi với vẻ kỳ quái, còn nói:
- Vậy cậu biết bây giờ tôi là một người thế nào không?
Tôi lại gật đầu:
- Tôi cũng biết, bây giờ ông là người thâm độc, tham lam ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa... Nghe nói bây giờ khẩu vị của ông cũng không tệ.
Khóe miệng ông ta khẽ động, trong mắt lóe ra ánh sáng khác thường, bỗng nhiên ngẩng đầu lạnh lùng nói:
- Cậu quả nhiên biết, nhưng cậu có thể nói cho tôi biết cậu rốt cuộc là ai không?
Tôi nhìn ông ta cười nói:
- Không phải ông mới vừa nói sao? Tôi là ai không quan trọng, thật ra bây giờ tôi cũng không biết ông rốt cuộc là ai. Ông còn là ông trùm bất động sản kia, ông chủ lớn Kha kia sao? Hoặc là cái gì khác?
Ông ta mở miệng thở hắt ra, cơ mặt chợt run rẩy, đồng thời siết chặt nắm đấm, hình như đang liều mạng áp chế cái gì đó, từ trong kẽ răng rít lên từng từ:
- Không sai, tôi là Kha Khôn Thành...
Tôi bỗng nhiên đứng dậy đi tới trước người của ông ta, đập mạnh xuống bàn và nói:
- Ông dám thản nhiên nói với tôi, ông còn là ông trùm bất động sản trước kia, còn là Kha Khôn Thành mà mọi người quen biết sao? Ông hỏi lại linh hồn mình xem ông rốt cuộc là ai!
Tôi tập trung tất cả lực lượng tinh thần, lời nói này lại giống như chuông lớn vang vọng ở trong phòng. Ngay cả bản thân tôi cũng bị giật mình. Ông ta ngây người nhìn tôi, bỗng nhiên nắm tay thả lỏng và chán nản ngả người trên ghế, ánh mắt rã rời, ngơ ngác nhìn trần nhà và lẩm bẩm nói:
- Tôi là ai, tôi rốt cuộc là ai...