Chương 120: Quỷ Y
Kha Khôn Thành thì thào tự nói, dường như thất thần, tôi truy hỏi:
- Nếu như ông nghĩ không ra mình là ai, vậy ông có thể nhớ mình đã từng làm chuyện gì không?
Ông ta chậm rãi lắc đầu, lảng tránh câu hỏi của tôi và nói:
- Mấy ngày nay, tôi cho dù hết bệnh rồi nhưng làm gì cũng không thuận lợi. Người trong công ty gần như đã rời đi hết một nửa, việc kinh doanh cũng xuống dốc không phanh, bản thân tôi cũng trở nên vô cùng kỳ quái.
Tôi ngồi xuống, lẳng lặng nghe ông ta kể. Bây giờ chỉ cần ông ta đồng ý nói ra là tốt rồi.
Hai mắt ông ta thất thần, vẫn thì thào tự nói:
- Nếu không phải là hai ngày trước tôi gặp được một vị cao nhân kia, sợ rằng bây giờ vẫn còn đần độn. Người đó nói tôi đã bị ma quỷ nhập thân, từ nay về sau sẽ trở thành kẻ không phải người cũng không phải quỷ. Tôi rất sợ nên cầu xin anh ta cứu mình. Anh ta nói cho tôi biết, sau hai ngày nữa sẽ có một người trẻ tuổi tới tìm tôi. Người đó chính là quý nhân của tôi, cũng chỉ có người đó mới có thể giúp tôi.
Ông ta bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm vào tôi nói:
- Tôi biết, người anh ta nói nhất định chính là cậu. Cậu nói cho tôi biết, bây giờ tôi phải làm sao mới có thể thoát khỏi sự khống chết của ma quỷ đây?
Gương mặt của ông ta đã trở nên vặn vẹo dữ tợn, hai tay nắm lấy mép bàn, cơ thể cũng run rẩy. Tôi khẽ nhíu mày và ra hiệu cho ông ta ngồi xuống trước, bình tĩnh lại đã. Sau đó tôi đứng dậy đi lại ở trong phòng.
Thật ra, tôi không hiểu lắm về lời ông ta nói. Không phải ông ta được kéo dài tính mạng sao? Tại sao lại thành bị ma quỷ khống chế? Ở trong suy nghĩ của tôi, bây giờ sinh mạng của ông ta phải là của Hà Điền Điền mới đúng. Cho dù là nhận lấy tính mạng người khác, tối thiểu cũng có thể mang đặc trưng của người kia. Nhưng sao ông ta lại trở thành dáng vẻ như vậy?
- Cởi chuông phải do người buộc chuông, ông chủ Kha, lẽ nào ông chưa từng nghĩ tới chuyện này trước khi tìm người kéo dài tính mạng thay ông?
Tôi nói thẳng với ông ta, nói trúng trọng tâm. Trên thực tế, đây cũng là cách căn bản triệt để nhất. Kha Khôn Thành sửng sốt, lẩm bẩm nói:
- Kéo dài tính mạng, kéo dài tính mạng, không sai, trước đây người kia thật sự có nói với tôi như thế, nhưng bây giờ tôi không tìm được hắn. Hắn chỉ để lại cho tôi vật này, dặn tôi trong cuộc đời kéo dài thì mỗi ngày đều phải đặt thứ này ở trên bàn, nếu không, tôi sẽ phát điên.
Ông ta chỉ vào bức tượng thú dữ trên bàn, gương mặt lộ vẻ phức tạp.
Tôi lại quan sát bức tượng kia một lúc, nhưng ngoại trừ nhìn thấy nó rất dữ tợn, tôi lại không nhìn ra được những vấn đề khác. Hơn nữa, tính mạng kéo dài của ông ta hình như cũng có vấn đề rất lớn, lại giống như...
Đúng, di chứng, tôi đột nhiên nghĩ đến từ này. Tình hình của ông ta bây giờ quả thật giống như di chứng. Chẳng lẽ người thi pháp kia đã sớm biết trước sẽ xuất hiện tình huống này, cho nên để lại bức tượng này cho ông ta, dùng để giải quyết di chứng này sao?
Cho nên, vấn đề quan trọng là vẫn phải biết rõ ràng người thi pháp kia rốt cuộc đã dùng cách gì để kéo dài tính mạng cho ông ta.
Tôi nhìn Kha Khôn Thành, trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn. Với tình trạng này của ông ta, nếu không phải hai ngày trước gặp được một cao nhân gì đó chỉ dẫn cho ông ta, vậy hôm nay tôi tới tìm ông ta, chỉ sợ cũng không hỏi được điều gì, làm không tốt còn sẽ ầm ĩ chật vật không chịu nổi. Phải biết rằng, bây giờ ông ta đang ở trong trạng thái nửa người nửa quỷ, nhìn từ lời nói và việc làm của ông ta tuyệt đối không phải là một con người bình thường.
Vì vậy tôi lại hỏi ông ta:
- Nếu như bây giờ ông muốn giải được vấn đề này thì vẫn phải bắt tay từ chuyện kéo dài tính mạng kia. Bây giờ tôi cơ bản có thể phán đoán được, thủ đoạn người kia áp dụng cho ông tuyệt đối không phải là kéo dài tính mạng gì cả. Tôi cũng hi vọng ông có thể nói cho tôi biết chuyện đã xảy ra, như vậy tôi mới có thể trợ giúp cho ông được.
Nhưng tôi vừa nói tới đây, vẻ mặt Kha Khôn Thành lại khẩn trương, trên trán cũng đổ mồ hôi, vẻ mặt rất đau khổ như đang đưa ra quyết định nào đó khó có thể lựa chọn vậy, hàm răng ông ta nghiến lại ken két.
Tôi nhìn dáng vẻ ông ta như vậy, bỗng nhiên hiểu rõ ông ta vẫn đang do dự, không muốn nói ra tình hình thực tế, bởi vì ông ta sợ sẽ mất đi sinh mạng thứ hai mà mình thật vất vả mới có được.
Tôi khẽ nhíu mày nhưng cũng không ép ông ta. Bây giờ thần trí của ông ta đang tỉnh táo, có thể giải quyết hòa bình là tốt nhất. Nếu như lựa chọn sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề thì có chút phiền phức. Dù sao thân phận của ông ta bây giờ vẫn là ông trùm bất động sản kia, ông chủ lớn Kha, chủ doanh nghiệp của thành phố Bình Sơn. Hơn nữa nhìn tình hình này, có thể xem ông ta như một hoạt tử nhân. Tôi cũng không muốn vì vậy mà gánh lấy tội danh gì, kéo cả mình vào trong đó.
Tôi chậm rãi ngồi xuống, nói với ông ta:
- Ông có thể suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định, nếu như ông không muốn nói cũng không có ai ép buộc ông. Dù sao mỗi người đều có quyền lựa chọn. Đương nhiên, cho dù ông không nói, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ điều tra ra sự thật. Đến lúc đó, tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi ông.
Tôi nói xong lại muốn đứng dậy rời đi. Đây không phải là tôi muốn lạt mềm buộc chặt. Tôi thật lòng cảm thấy chỉ có thể để cho ông ta tự lựa chọn trong chuyện này. Cũng giống như Hà Điền Điền vậy. Chuyện cô ta bỏ qua mười năm sinh mạng là quyết định của bản thân cô ta. Mà Kha Khôn Thành tiếp nhận mười năm sinh mạng cũng là quyết định của ông ta, không ai ép buộc ai, ở trước mặt sống hay chết, chỉ có chính bản thân mình có thể đưa ra quyết định thôi.
Tất cả phải xem thái độ của ông ta thế nào, muốn sống cũng chỉ có thể sống sót một cách được chăng hay chớ. Bằng không lại vứt bỏ cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ lúc này, chết một cách rõ ràng.
Hơn nữa, ông ta cũng chưa chắc sẽ chết.
Tôi đi tới cửa, kéo cánh cửa mà hoàn toàn không do dự. Nhưng vào lúc này, phía sau truyền đến giọng nói dường như không có sức.
- Cậu thanh niên, tôi suy nghĩ cẩn thận rồi, tôi cần cậu trợ giúp.
Tôi lén thở phào nhẹ nhõm.
...
Nửa giờ sau, tôi đã biết rõ mọi chuyện.
Kha Khôn Thành nói với tôi, hai năm trước, ông ta bị chẩn đoán là ung thư gan giai đoạn cuối, cuộc sống đã bắt đầu được đếm ngược. Bác sĩ đoán ông ta sống tối đa là hai năm.
Hơn nữa, đây là dựa vào ông ta có tài sản lớn mới có khả năng giữ lại cái mạng này. Nếu như đổi thành người bình thường, sợ rằng chỉ cần một năm, thậm chí mấy tháng là phải buông tay rời khỏi trần gian.
Kha Khôn Thành không cam lòng, rất không cam lòng. Khi hai mươi tuổi ông ta rời quê đi làm thêm, từ một công nhân xây dựng đi lên, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phấn đấu hơn hai mươi năm mới có được doanh nghiệp với quy mô như hôm nay. Hơn nữa ông ta còn chưa tới năm mươi tuổi, đang ở cái tuổi lên kế hoạch cho phát triển lớn, làm sao có thể nói đi là đi như vậy được?
Lại nói, vợ ông ta chết sớm, con còn nhỏ thì làm sao có thể yên tâm rời đi vào lúc đó được.
Vì vậy, ông ta đi khắp nơi cầu thầy tìm thuốc, bói quẻ, các cách đều đã thử qua, cũng bỏ ra số tiền rất lớn, nhưng căn bệnh vẫn mỗi ngày hành hạ ông ta. Mãi đến một năm trước, cơ thể ông ta đã càng lúc càng yếu, giống như ngọn nến tàn trong gió sẽ lập tức phải rời khỏi thế giới này.
Ông ta sốt ruột nên quyết định treo giải thưởng cầu thầy, cũng không sợ người khác chê cười, nói chỉ cần có thể kéo dài tuổi thọ của mình thêm mười năm thì bằng lòng dùng một nửa tài sản để cảm ơn.
Lúc đó tin tức này đã làm cho cả thành phố phải chấn động. Phải biết rằng một nửa tài sản của ông ta cũng có tới mấy chục triệu. Thật ra bản thân cũng biết, muốn trị hết là không thể, chỉ cầu mình có thêm mười năm, để cho ông ta có thể hoàn thành mấy lý tưởng mà mình chưa hoàn thành, cũng nuôi nấng con mình lớn lên là có thể yên tâm ra đi.
Mấy chục triệu so với mười năm sinh mạng, chia ra thì hàng năm là mấy triệu. Mỗi ngày ít nhất hơn mười ngàn. Thật sự có thể nói là mạng sống một ngày đắt tương đương với ngàn vàng.
Nhưng làm một thương nhân khôn khéo, ông ta cũng tính qua sổ sách. Nếu quả thật có kỳ nhân dị sĩ có thể giúp ông ta sống tiếp mười năm, nhiều tiền như vậy cũng không tính là thiệt. Phải biết rằng, cho dù là tiền trị liệu cho ông ta một ngày trong bệnh viện, riêng tiền thuốc men cũng có giá mấy chục ngàn rồi, nhưng như vậy ông ta cũng phải nhịn, ai bảo ông ta có tiền, bọn họ không làm thịt ông ta thì làm thịt ai?
Cho nên tính toán ra, một ngày bỏ mười ngàn mua mạng cũng đã rẻ rồi.
Sau khi ông ta treo giải thưởng hơn hai tháng, người bàn luận thì rất nhiều, nhưng không có ai dám nhận giải thưởng này. Nhưng ông trời không phụ lòng người. Vào lúc sức khỏe của Kha Khôn Thành càng ngày càng kém, trong thành phố bỗng nhiên có một người trẻ tuổi bí mật tới tìm Kha Khôn Thành nói, hắn là truyền nhân của thế gia Quỷ Y ở Xuyên Tây vừa vặn du lịch đến đây, có thể giúp Kha Khôn Thành hoàn thành tâm nguyện này.
Đây quả thực là một tin vui lớn, Kha Khôn Thành rất vui mừng, liền vội vàng hỏi tên tuổi của người trẻ tuổi này, hỏi xem có cách gì có thể giúp mình kéo dài tính mạng. Nhưng người trẻ tuổi không tiết lộ tên của mình, chỉ nói mình họ Phương, muốn kéo dài tính mạng cũng không đơn giản như vậy, cần phải chuẩn bị một thời gian. Hơn nữa còn phải tìm được người hiến tế thích hợp, bằng lòng bỏ ra mười năm sinh mạng của mình mới được.
Mà trước lúc đó, Quỷ Y họ Phương này lấy ra một loại thuốc, nghe nói là do gia tộc tạo ra theo phương pháp bí mật, có thể tạm giữa lại mạng cho Kha Khôn Thành. Nhưng nó chỉ có hiệu quả khoảng một năm. Đây cũng là nói, nếu như một năm sau còn không tìm được người hiến tế, vậy Kha Khôn Thành vẫn sẽ phải đi đời nhà ma.
Kha Khôn Thành đồng ý. Vào giờ phút này, ông ta đã không có cách nào khác, vì vậy, một hồi lại hoang đường vừa sợ tâm kế hoạch mua mạng, lúc đó bắt đầu...