Chương 122: Hoạt tử nhân
Máu tươi bay lên, tôi vung vẩy ngón tay tạo thành hình một chữ “Trấn” cổ xưa.
Thấy được cảnh tượng như vậy, Kha Khôn Thành lại nóng nảy gầm lên từng tiếng với tôi, trong mắt đầy hung ác nhưng dưới chân lại lùi thêm một bước nữa.
Tôi hoàn toàn không do dự vung tay đánh ra, huyết chú phát ra một chùm ánh sáng màu đỏ yêu dị, hóa thành Trấn Tự Quyết theo đó đánh ra. Kha Khôn Thành thấy tình cảnh này lại không giống có can đảm giơ tay nắm lấy như vừa rồi mà phóng người muốn né tránh. Nhưng ở dưới lực uy hiếp của huyết chú này, ông ta làm gì có chỗ nào né tránh được nữa. Chỉ nghe được một tiếng hét thảm, Kha Khôn Thành nhảy lên chợt rơi bịch xuống đất. Ánh sáng màu đỏ nổ mạnh. Ngay sau đó, ông ta vô cùng đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Trên thực tế, huyết chú chính là vận dụng lực lượng cấm kỵ sư của các đời ẩn chứa trong Huyết Ngọc Ban Chỉ mới hóa thành huyết chú, mà máu của tôi chỉ là một loại chất trung gian tới kích phát lực lượng này mà thôi.
Không biết ma quỷ gì bên trong cơ thể Kha Khôn Thành kêu thảm thiết, lăn lộn, vô số khí đen lại rút vào bên trong cơ thể, cuối cùng mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Tôi đứng lẳng lặng tại chỗ nhìn biến hóa của ông ta. Tôi biết, ma quỷ kia đã lùi bước. Cuối cùng, nó không chống đỡ được lực lượng cấm kỵ nữa.
Kha Khôn Thành nằm yên ở trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền giống như người đã chết, chỉ có ngực hơi phập phồng lên xuống, máu trên khóe miệng đã khô.
Tôi hơi buồn bực. ông ta chảy máu, sao nhìn qua như...
- Rầm!
Cửa văn phòng bỗng nhiên bị người phá ra, tôi quay đầu nhìn lại, không ngờ đó là người bảo vệ vừa rồi. Sắc mặt anh ta khẩn trương nhìn chằm chằm vào tôi, xông vào và kêu lên:
- Tổng giám đốc Kha, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này tôi mới nhớ ra vừa rồi anh ta vẫn đứng ở bên ngoài hàng lang, lúc này tất nhiên nghe được tiếng động trong văn phòng nên mới xông vào cứu chủ.
Tôi đứng đối diện với người bảo vệ, đang không biết giải thích thế nào thì Kha Khôn Thành ở bên cạnh chậm rãi bò dậy, giọng nói thâm trầm, lạnh lùng quát người bảo vệ:
- Cút ra ngoài...
Người bảo vệ kia sửng sốt, nhìn tôi với vẻ khó hiểu, lại nhìn bộ dạng Kha Khôn Thành giống như vừa bị người ta đánh thảm một trận, cuối cùng anh ta vẫn lùi ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Kha Khôn Thành lảo đảo, ngồi trở lại trước bàn, mắt nhìn chằm chằm bức tượng gỗ đỏ kia. ông ta đột nhiên quát lớn một tiếng và nhấc bức tượng lên ném mạnh ra ngoài.
Bức tượng kia đập vài cái trên mặt đất rồi văng ra ngoài, còn lăn đến góc tường mới chậm rãi dừng lại.
Kha Khôn Thành mở miệng thở hắt ra, vẻ mặt đau khổ nói:
- Cậu thấy đó, tôi phát tác như vậy đã không phải là lần đầu tiên. Ma quỷ kia có thể lao tới, khống chế cơ thể của tôi, linh hồn của tôi bất kỳ lúc nào, tôi căn bản không có sức phản kháng... Cậu, cậu có thể... giúp tôi không?
Tôi hỏi ngược:
- Ông muốn tôi giúp ông thế nào? Tôi nói trước, tôi không biết kéo dài tính mạng đâu.
Ông ta siết chặt nắm đấm, cắn răng nói:
- Không, không cần kéo dài tính mạng. Tôi đã hiểu, nếu như con người muốn kéo dài sinh mạng thì chỉ có thể tuân theo quy luật tự nhiên của thiên đạo, bằng không cũng chỉ sẽ rơi vào tà đạo. Bây giờ tôi chỉ muốn nhờ cậu giúp tôi loại bỏ mười năm sinh mạng này, sau đó để cho tôi được ra đi bình yên...
Tôi nghẹn lời. Ông ta tốn công tốn sức suy nghĩ tìm cách kéo dài mười năm sinh mạng, bây giờ lại muốn nhanh chóng tiêu hao hết mười năm sinh mạng này. Có phải ông ta cho rằng mạng sống giống như củi trong đống lửa, muốn kéo dài thì thêm củi, muốn rút ngắn lại rút sạch củi à?
Tôi chỉ đành nói với ông ta là tôi cũng không biết cách kéo dài tính mạng, cũng sẽ không biết cách giảm bớt sinh mạng. Điều tôi có thể làm chỉ là giúp ông ta loại bỏ ma quỷ trong cơ thể, về phần sau này sống hay chết thì cũng chỉ có thể dựa vào vận mệnh của ông ta thôi.
Kha Khôn Thành kinh ngạc khi nghe tôi nói vậy, nước mắt đột nhiên tràn ra. Ông ta nói, bất kể sống hay chết, ông ta chỉ muốn làm một con người thật sự, cho dù có chết thì cũng phải chết có tôn nghiêm. Chỉ cần tôi giúp ông ta, ông ta bằng lòng trả cho tôi bất kỳ phần thưởng nào.
Xem ra ông ta rất quan tâm tới tôn nghiêm của mình. Nhưng khóe miệng tôi lại cong lên, cười lạnh và lắc đầu nói:
- Ông chủ Kha, vào giờ phút này ông nhớ tới muốn làm một con người thật sự, lại muốn chết có tôn nghiêm. Nhưng trước đây khi ông bất chấp thủ đoạn muốn dùng tiền mua sinh mạng, khi ông bị quỷ quái khống chế đau khổ không chịu nổi, vì sao từ trước đến nay ôngh chưa từng nghĩ qua, người hiến tế đã bỏ ra mười năm sinh mạng cho ông bây giờ thế nào? Vì kéo dài tính mạng của mình, ông lại mang đến đau khổ cho người khác lớn tới mức nào? Ông muốn tôn nghiêm, lẽ nào người khác sẽ không có tôn nghiêm sao? Có phải ông cho rằng chỉ cần ông có tiền thì có thể làm được tất cả? Ông muốn sống thì sống, muốn chết thì chết sao?
Nghe tôi trách mắng như vậy, ông ta hoàn toàn không phản bác, chỉ đau khổ nói:
- Tôi biết sai rồi, tôi biết mình không nên ảo tượng kéo dài tính mạng. Nhưng bây giờ tôi là sống không bằng chết, thậm chí muốn chết cũng không chết được. Tôi biết, nó... chắc chắn sẽ không để cho tôi chết đi, nó muốn mười năm sinh mạng này. Đúng, nhất định là vậy, bây giờ sinh mạng của tôi căn bản đã không thuộc về mình nữa, mà là thuộc về nó...
Tôi khẽ nhíu mày. Chuyện này không dễ làm đâu. Không biết ma quỷ trong cơ thể ông ta có lai lịch ra sao, nhìn qua có vẻ rất lợi hại. Trong huyết chú của tôi hình như cũng không gây ra sát thương quá lớn đối với nó. Nó chỉ chạy trốn đến trong cơ thể của Kha Khôn Thành. Dưới tình huống này, tôi còn muốn dụ nó ra tiêu diệt thì chắc là rất khó, trừ khi tôi xử lý luôn cả Kha Khôn Thành.
Nói chính xác thì bây giờ Kha Khôn Thành cũng không thể nói là người sống, mà thuộc về một loại hoạt tử nhân. Từ việc ông ta chảy máu vừa rồi, tôi đã nhìn ra được máu màu đỏ sậm lại nhanh chóng khô lại, đây không phải người chết thì là gì?
Nhưng trong mắt của mọi người, ông ta là một người sống, nếu như tôi xuống tay với ông ta thì chính là hành vi giết người, cách tốt nhất bây giờ chính là dụ ma quỷ từ trong cơ thể ông ta ra, sau đó tôi lại thi triển cấm pháp để giết chết.
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi bỗng nhiên nghĩ tới, dường như tôi còn chưa biết tới hai loại cấm pháp Diệt và Sát này!
Tôi càng thêm do dự, trong bút ký cấm kỵ có ghi chép, tầng cấm pháp thứ nhất của Hàn gia chính là phương pháp phá yêu quỷ. Tổng cộng có ba chữ chia ra làm Trấn, Đuổi, Phá, các bùa chú tự quyết tương ứng khác đều được hình thành xoay quanh ba chữ này.
Nhưng nội dung quan trọng tầng cấm pháp thứ nhất này cũng chính là Trấn, Đuổi, Phá. Nghiêm khắc mà nói, trọng điểm ở chỗ một chữ cuối cùng, cũng chính là Phá.
Thế nào là Phá? Chính là phá giải, loại bỏ, từ ý nghĩa trên mặt chữ cũng không có đủ khả năng để tiêu diệt sạch.
Mà năm đó ông nội từng thi triển qua Diệt và Sát, rõ ràng là một tầng cấm pháp còn cao hơn. Trước mắt, tôi căn bản còn chưa tiếp xúc đến được. Vậy thì phải làm thế nào đây?
Tôi bắt đầu đi qua đi lại suy nghĩ. Tôi nhớ lại mấy ngày qua, tôi sử dụng ba chữ của cấm pháp tầng thứ nhất này, ngược lại cũng làm được không ít chuyện, nhưng lại có phần quá sức, đặc biệt là khi đối mặt với đối thủ tương đối mạnh mẽ, ví dụ như người trẻ tuổi Tử Ước thần bí kia, vẫn có Chỉ Chú Sư tà ác. Tôi nhiều lắm cũng chỉ là đối đầu với bọn họ mà thôi, nhưng nếu muốn giết chết bọn họ thì gần như là không thể. Chính bởi vậy, lúc đó tôi mới phải để cho Chỉ Chú Sư kia chạy trốn. Nếu như tôi biết Diệt Tự Quyết hoặc Sát Tự Quyết, vậy chẳng phải có thể dễ dàng thắng được sao?
Nhưng muốn học được hai chữ này thì đã là cấm pháp tầng thứ hai, trong tay tôi căn bản không có công pháp. Hơn nữa tôi tin tưởng tuyệt đối không phải là chỉ cần viết ra hai chữ Diệt và Sát là có thể làm được.
Xem ra, chuyện này còn phải nghĩ cách khác.
Kha Khôn Thành ở bên cạnh nhìn tôi, trong ánh mắt có phần phức tạp, trong đó không những là khao khát đối với sự sống, còn có chờ mong đối với cái chết. Từ trước đến nay tôi chưa từng nghĩ qua, ở trong ánh mắt một người lại có thể đồng thời lộ ra hai tâm trạng trái ngược này. Tôi biết, đây là bởi vì ý nghĩ sống và chết cũng đang không ngừng thay thế giãy giụa trong lòng của ông ta.
Bỗng nhiên, trong đầu tôi chợt nảy ra một suy nghĩ, lập tức dừng bước hỏi ông ta:
- Ông mới vừa nói, ông gặp được chủ Phúc Duyên Trai vào lúc nào?
- Là hai ngày trước, cũng chính là... Khuya ngày hôm trước.
- Khuya ngày hôm trước...
Tôi thì thào lặp lại một câu. Tôi nghĩ, đó không phải là ngày tôi và Thiệu Bồi Nhất đi tới số 79 phố Phúc Nguyên, nhưng không gặp được chủ nhân của nó sao?
Tôi vỗ tay một cái, trong đầu nhanh chóng có quyết định. Tôi cúi người nhặt bức tượng gỗ đỏ bị Kha Khôn Thành ném trên mặt đất, nhìn lướt qua rồi nói với ông ta:
- Ông chủ Kha, tôi muốn mang vật này đi trước, sau đó ông cứ chờ tin tức của tôi. Tôi nghĩ, đại khái trong vòng hai ngày thì tôi có thể nghĩ ra cách.
Ông ta đứng bật dậy, kích động nói:
- Được, vậy tôi sẽ ở trong này chờ cậu. Tôi sẽ không đi đâu cả. Lát nữa tôi sẽ căn dặn tất cả mọi người, cậu có thể tùy tiện ra vào cửa lớn của tập đoàn Khôn Thành tôi.
Tôi bất lực cười khổ. Đúng thật là cuộc đời thay đổi không lường trước được. Kha Khôn Thành vốn một lòng muốn được sống, bây giờ lại một lòng muốn chết. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?
Tôi xoay người muốn ra khỏi văn phòng của ông ta lại chợt nghĩ tới một chuyện, liền nói với ông ta:
- Ông chủ Kha, trong văn phòng này của ông vẫn luôn không có đồng hồ sao?
Ông ta cười gượng nói:
- Có, vẫn luôn có đấy. Nhưng ít ngày trước đã bị tôi đập nát rồi. Không biết tại sao, bây giờ tôi rất sợ thời gian trôi qua.
Tôi khẽ gật đầu hiểu ra, nói với ông ta:
- Nhưng ông phải biết rằng thời gian cũng là một loại lực lượng thần bí. Ông không thể vì sợ nó trôi qua mà ngay cả đồng hồ cũng không treo được? Ông hãy nghe tôi, lập tức treo đồng hồ lên, hơn nữa còn phải treo nhiều nữa, làm vậy có lợi cho ông.
Ông ta hoảng loạn không ngừng gật đầu:
- Được, tôi sẽ bảo người đi làm ngay.
Tôi cởi áo bọc lấy bức tượng gỗ đỏ này, cuối cùng ra khỏi văn phòng của Kha Khôn Thành, đi ra ngoài cả lớn cả công ty Khôn Thành.
Lúc này trong lòng của tôi đã biết mình nên làm như thế nào.
Trong bút ký cấm kỵ từng nói qua, đây là con đường tu hành của cấm kỵ sư.