Chương 123: Hộ không chịu di rời
Lần này tìm đến Kha Khôn Thành thuận lợi hơn tôi tưởng. Sự việc lập tức trở nên rõ ràng hơn phân nửa, nhưng vấn đề khó khăn cấp bách nhất vẫn còn ở trước mặt. Tôi có thể giúp đỡ Kha Khôn Thành hoàn thành tâm nguyện muốn chết hay không?
Đương nhiên, nếu muốn chết cũng đơn giản, một búa đập vỡ đầu ông ta là xong, tôi cũng không tin ông ta còn có thể sống được. Nhưng như vậy lại không được. Tôi phải bảo đảm tiêu diệt được ma quỷ trong cơ thể ông ta, còn phải làm cho ông ta bình yên qua đời ở nhà như cái chết tự nhiên, bằng không phía sau sẽ có không ít chuyện phiền toái.
Còn nữa, ông ta chết, vậy Hà Điền Điền có thể sống sót không?
Tôi không biết.
Cho nên bây giờ tôi dùng tới phương pháp nhanh nhất trực tiếp nhất, chính là lập tức đi tìm ông chủ Phúc Duyên Trai. Đó là một nhân vật không tầm thường. Nếu ông ta có thể ra mặt trong chuyện Kha Khôn Thành, nói vậy lần này tôi tới hỏi thăm, tất nhiên có thể tìm được phương pháp giải quyết tốt nhất và sự thật phía sau chuyện này.
Khi tôi ra khỏi công ty Khôn Thành, nhìn đồng hồ thì mới qua mười hai giờ. Tôi nghĩ, nếu như đi tới số 79 phố Phúc Nguyên thì tốt nhất nên tìm Thiệu Bồi Nhất hoặc Nam Cung Phi Yến dẫn đường. Nhưng bây giờ hai người này đều đi tới chỗ của ông cụ Hoàng Thất làm việc. Bản thân tôi hình như không biết đường.
Gọi chiếc taxi? Không được, xe taxi trong cả thành phố này chắc hẳn cũng không có một cái nào có thể tìm được chỗ kia...
A, nói vậy cũng không đúng. Còn có một chiếc taxi có thể tìm được, hơn nữa còn là cái duy nhất, cũng chính là người đưa đò Hoàng Tuyền kia ban ngày lái xe chở người, buổi tối lái xe chở u linh. Chỉ cần có thể tìm được anh ta thì không thành vấn đề nữa.
Nhưng trong đầu tôi nhớ lại hình vẽ trên bức tranh của Thiệu Bồi Nhất lúc đó, tự mình vẽ thử lại cứ cảm giác mình vẽ không đúng, ký hiệu kia nhìn như đơn giản nhưng muốn vẽ được cũng cần phải có chút hiểu biết. Xem ra tôi muốn vô sự tự thông thì vẫn không thể làm được.
Tôi cảm thấy hối hận, nếu tôi sớm học được một chút từ chỗ Thiệu Bồi Nhất thì bây giờ không phải tốt rồi sao.
Tôi ngồi xổm bên lề đường thất thần, khoa tay múa chân một hồi lâu, cuối cùng quyết định buông tha. Nào ngờ tôi vừa đứng lên, bên cạnh đã có một chiếc taxi dừng lại. Một người thanh niên với lông mày rậm, mắt to gọi tôi:
- Anh bạn, đi đâu thế?
Tôi hơi sửng sốt. Có người chủ động như vậy sao? Tôi vừa định lắc đầu nói không đi đâu cả, nhưng không biết thế nào lời đến miệng lại biến thành:
- Anh biết Phố Phúc Nguyên không?
Người kia sững sờ chớp chớp mắt nói:
- Phố Phúc Nguyên? Chỗ đó đang bị phá bỏ, cậu đi tới đó làm gì? Bình thường chúng tôi đều không đi tới đó. Cậu đổi một nơi khác đi...
Tôi lập tức dở khóc dở cười. Đây là lần đầu tiên tôi gặp được một người tài xế khôi hài như vậy. Không ngờ anh ta còn bảo người ta đổi chỗ khác. Anh ta làm nghề này bao lâu vậy?
Tôi lắc đầu nói:
- Tôi chỉ đi phố Phúc Nguyên thôi, không đi chỗ khác.
Tôi vốn cho rằng anh ta sẽ quay xe rời đi, nào ngờ anh ta suy nghĩ một lát, bỗng nhiên vẫy tay nói với tôi:
- Lên xe.
Tôi lại sửng sốt. Vậy cũng có thể đi được à? Người này có vấn đề sao?
Nhưng nếu anh ta nói có thể đi, vậy thì đi thôi.
Vì vậy tôi lại lên xe. Sau khi chiếc xe rời đi, anh ta qua gương chiếu hậu nhìn tôi làm tôi thấy sợ hãi, không nhịn được hỏi anh ta:
- Anh bạn, anh mới vừa nói các anh đều không chở khách tới phố Phúc Nguyên kia à?
Anh ta "Ừ" một tiếng nói:
- Nói thật với cậu, hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhận xe nhưng tới trưa cũng không chở được cuốc nào. Bằng không, tôi cũng không chở cậu đâu.
Tôi tò mò lại hỏi anh ta:
- Nơi đó rốt cuộc làm sao vậy? Đó không phải là trong thành phố sao? Nó cũng đâu phải là bãi tha ma, các anh sợ cái gì? Chẳng lẽ ở đó có chuyện gì không bình thường sao?
Người tài xế này không trả lời mà hỏi ngược lại tôi:
- Tôi còn chưa hỏi cậu, cậu đi vào trong đó để làm gì?
Tôi suy nghĩ một lát liền viện cớ nói dối rất trôi chảy:
- A, tôi muốn đi thăm một người bạn cũ, nhưng tôi cũng không quen với nơi đó. À, thật ra tôi cũng chưa từng qua đó, nếu không có thể hỏi anh sao?
Lúc này, anh ta qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm vào tôi nói:
- Cậu bạn, cậu không phải muốn dọa tôi sợ chứ? Ở đó đều bị phá lung tung, còn có người ở nữa sao?
Tôi khẽ sờ mũi, tùy tiện nói một câu cho có lệ:
- Vậy thì có gì. Mấy nơi bị phá bỏ đó không có hộ không chịu rời đi sao?
Nói xong câu đó, tôi cảm thấy mình đúng là quá nhanh trí. Nhưng anh ta nghiêng đầu suy nghĩ một lát, bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Cậu nói cũng đúng, chỗ nào cũng có hộ không chịu rời đi. Thật ra tôi nói với cậu nhưng cậu đừng sợ. Chúng tôi không muốn chở người vào trong đó, không phải bởi vì nơi đó có chuyện gì không bình thường, mà bởi vì nơi đó quá hẻo lánh, sau khi đi vào không chỉ đường khó đi, mà quay về căn bản đều là đi xe không, trên đường cũng chẳng thể nào bắt được khách. Cậu nói như vậy thì có ai muốn đi chứ?
Lúc này tôi mới chợt hiểu ra. Hóa ra nói chuyện hồi lâu lại là chuyện này. Làm tôi còn tưởng có chuyện ma quái gì chứ.
Chẳng bao lâu, chiếc xe đã đi đến một nơi rõ ràng là khu thành cổ, đường cũng bắt đầu xóc nảy. Tôi nhìn ra bên ngoài mà không khỏi buồn bực. Tôi nhớ lần đầu tiên ngồi xe do người đưa đò Hoàng Tuyền chở tới đây dường như không phải đi đường này. Hơn nữa tôi nhớ lúc đó cũng không có cảm giác xóc nảy như vậy.
Tôi đang nghĩ ngợi, xe bỗng nhiên đỗ lại bên đường. Người tài xế nói:
- Cậu bạn, tôi chỉ có thể chở cậu tới đây thôi. Thật ngại quá, cậu cũng có thể nhìn thấy đấy. Con đường phía trước thật sự không có cách nào đi qua được. Cậu cứ đi dọc theo con đường này đi về phía trước sẽ thấy một ngõ đang được phá bỏ. Chỗ đó chính là phố Phúc Nguyên. Có lẽ hộ không chịu rời đi mà cậu muốn tìm cũng ở chỗ đó.
Tôi nhìn về phía trước, con đường phía trước thật sự giống như lời anh ta nói, đường đất lại mấp mô, còn không thiếu gạch ngói vỡ, tường đổ. Vừa nhìn cũng biết là khu thành cổ đang bị phá bỏ, thật sự không có cách nào đi được.
Tôi chỉ đành cám ơn người tài xế, thanh toán tiền xe và xuống xe. Nhìn người tài xế kia nghênh ngang rời đi, trong lòng tôi thầm nghĩ: tài xế này thật đúng là to gan, nơi đây bị phá thành như vậy, còn có hộ nào không chịu rời đi nữa chứ?
Nhưng chỗ này ngược lại hoàn toàn khác với hai lần tôi tới trước đó. Ở đây gần như căn bản không phải cùng một chỗ. Sự tò mò của tôi lại nổi lên, trong lòng thầm nghĩ cứ vào xem lại nói sau.
Đạp lên con đường đầy gạch vỡ, tôi đi thẳng về phía trước. Hai bên đều là nhà dân ở trong trạng thái đổ nát, nhưng thoạt nhìn hình như cũng không phải mới phá bỏ gần đây, trái lại có cảm giác rất cổ xưa cũ nát. Thật ra cả khu vực này cũng không lớn, chắc cũng chỉ bằng diện tích của một khu căn hộ bây giờ. Nếu như xây biệt thự thì chắc hẳn được hơn mười căn.
Tôi lại đi về phía trước một lúc, thấy xung quanh rất yên tĩnh. Nhưng càng đi về phía trước, nhà dân càng nguyên vẹn, con đường cũng dần dần trở nên bằng phẳng, không hề đổ nát giống như lúc mới đi vào. Nhưng tất nhiên ở đây vẫn hoang tàn vắng vẻ, hơn nữa nhà ít nhiều vẫn có hư hỏng, không phải là tường đổ thì nóc nhà sụp, hoặc cửa lớn rơi nghiêng trên mặt đất.
Tình trạng này hình như càng lúc càng kỳ lạ, giống như đã phá bỏ và di dời được một nửa thì bỗng nhiên không ai quản nữa. Lại giống như là mọi người đang yên ổn ở trong nhà lại đột nhiên gặp phải họa lớn gì lớn, kết quả tất cả mọi người biến mất...
Cảnh tượng này có phần giống với một bộ phim nước ngoài mà tôi từng xem khi còn bé, nói là một tia vũ trụ bắn qua trái đất, kết quả người dân trong thành phố đều biến thành tro tàn, chỉ còn một thành phố đổ nát.
Trong lòng tôi hơi sợ hãi. Khi đi về phía trước thêm một đoạn, tôi chợt phát hiện bên đường xuất hiện một ngõ. Đường ở đây không chỉ bằng phẳng, hơn nữa nhà cũng nguyên vẹn, không ngờ không có một dấu vết bị hư hỏng nào. Hơn nữa, tôi phát hiện cảnh tượng nơi đây rất giống với phố Phúc Nguyên kia.
Chẳng lẽ tôi thật sự mơ mơ màng màng tìm được phố Phúc Nguyên à?
Tôi đi tới và đứng ở đầu phố nhìn vào bên trong, trong lòng lập tức chấn động.
Chỉ thấy trên tấm biển kia viết: số 3 phố Phúc Nguyên.
Thật sự là ở đây sao?
Trong lòng tôi hơi nghi ngờ. Không phải lần trước Thiệu Bồi Nhất đã nói, nếu không có người đưa đò Hoàng Tuyền đưa chúng ta qua thì căn bản không tìm được con đường này sao? Vì sao, bây giờ con đường này lại thật sự xuất hiện ở trước mặt?
Trong lòng nghi ngờ, tôi bước nhanh vào. Nhưng tôi lại nhanh chóng phát hiện ra, ở đây căn bản không phải phố Phúc Nguyên mà chúng tôi đã tới lần trước.
Bởi vì tôi nhớ rõ, các ngôi nhà trên con phố đó là gạch xanh ngói đen nhìn rất có phong cách cổ xưa, giống như đã có ít nhất mấy trăm năm lịch sử vậy. Mà con đường trước mắt này, cho dù nhìn qua cũng đã cũ nhưng lại được xây bằng gạch đỏ. Rất rõ ràng, lịch sử của con đường này cũng chỉ hơn một trăm năm, đại khái là vào cuối thời kỳ dân quốc nhà Thanh.
Nhưng tôi vẫn kiên trì đi tới cuối con đường này. Trước mặt tôi không phải một bức tường dày bịt kín, mà là một đống đổ nát.
Tôi giật mình nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt mà hoàn toàn hồ đồ rồi. Ở đây rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi ngơ ngác một lúc vẫn không nghĩ ra được nguyên nhân. Tôi chỉ đành lắc đầu, mang theo tâm trạng nghi ngờ và xoay người đi ra ngoài. Xem tình hình ở đây thì phải chờ tới khi tìm được Nam Cung Phi Yến lại cố gắng hỏi thử vậy.
Nhưng tôi vừa xoay người đi được mấy bước, chợt nghe được có tiếng người nói chuyện trong căn nhà bên cạnh.
- Này, người bên ngoài, anh tới để yêu cầu di dời và phá bỏ à?
Tôi lập tức sửng sốt nghĩ thầm, ở đây thật sự có hộ không chịu di dời à?