Chương 124: Hai thế giới
Trong nhà bên cạnh bỗng nhiên có người hỏi tôi có phải tới vì chuyện di rời không. Tôi đang muốn trả lời không phải thì một cánh cửa lớn trước mặt lại bỗng nhiên mở ra. Bên trong có một cô gái trẻ khoảng mười bảy mười tám tuổi đi ra, hai tay chống nạnh, nhìn tôi với vẻ mặt không tốt.
Tôi cảm thấy khó hiểu. Cô gái này nhìn rất bình thường, còn rất xinh, tại sao lại ở một nơi hoang vắng như thế này. Cho dù là hộ không chịu rời đi thì cũng không cần như vậy chứ?
Cô ta còn trừng mắt dữ tợn nhìn tôi và kêu lên:
- Này, tôi đang hỏi anh đấy, lẽ nào anh bị câm điếc à?
Tôi vội vàng giải thích:
- Cô hiểu nhầm rồi. Tôi không phải người bên phá bỏ và di dời, tôi chỉ… đi nhầm đường...
Không ngờ cô ta căn bản không tin tôi, quan sát tôi từ trên xuống dưới và nói:
- Trình độ nói dối của anh quá kém. Trong phạm vi vài dặm ở đây đều không có bóng người, mắt anh thế nào mà có thể đi nhầm được đến mức này? Bây giờ đang là ban ngày, không có quỷ nào tới kéo anh tới đây chứ?
Tôi lúng túng mỉm cười nói:
- Nhìn cô kìa, ban ngày không phải quỷ...
Tôi còn chưa nói dứt lời, lại nghe bên cạnh bỗng nhiên có người nói chuyện:
- Khà khà khà khà, ai nói ban ngày sẽ không có quỷ...
Lời này vừa dứt, trước tôi bỗng nhiên lại xuất hiện một người toàn thân đều là màu đen.
Người này từ trên xuống dưới đều là đen, quần áo đen, mặt đen, da đen, tay chân cũng đen... Ơ không đúng, hắn căn bản không có chân. Người này lướt trên không trung và thình lình nhe răng với tôi. Ngay cả răng đều là màu đen!
Tôi lập tức giật mình, theo bản năng lùi lại hai bước. Không ngờ thật sự là một con quỷ!
Cô gái kia quay đầu nhìn, nhăn mũi nói:
- Chú Hắc, ban ngày mà chú lại ra dọa người rồi.
Con quỷ toàn thân màu đen cười gượng vài tiếng:
- Hì hì, đứa nhỏ cháu không phải nói thừa sao? Buổi tối chú ra ngoài thì còn ai nhìn thấy được chú nữa? Lại nói, ở đây thật vất vả mới có một người tới. Chú... A, sao cậu không sợ thế?
Tôi bất lực, cũng cười gượng vài tiếng nói:
- Không có ý tứ, tôi hình như... không cảm thấy ông có chỗ nào dọa người, chỉ là nhìn hơi khó coi một chút thôi.
- Ha ha ha ha, cháu cười chết mất. Chú Hắc, lúc này chú mất mặt rồi. Người ta căn bản không sợ chú. Ha ha ha ha ha, còn nói trông khó coi, ha ha, cháu cười đau bụng quá...
Cô gái kia chỉ vào con quỷ mặt đen này và cười tới mức gập cả bụng xuống.
Hình như con quỷ mặt đen này rất không vui, trừng mắt với cô gái kia rồi bỗng nhiên bay tới trước người tôi và trợn mắt nói:
- Này, cậu rốt cuộc tới đây làm gì, cậu tới chỗ chúng tôi làm gì?
Suy nghĩ một lát hắn lại thêm một câu:
- Dựa vào đâu mà cậu không sợ tôi hả?
Tôi nhìn hắn một lát lại nhìn cô gái bên cạnh, trong lòng đã sớm hiểu ra. Có lẽ giống như lời Thiệu Bồi Nhất nói. Các hộ gia đình trên con đường này quả nhiên đều không phải là loài người. Nhưng cô gái kia rốt cuộc là yêu hay là quỷ thì tôi lại nhất thời không phân biệt được.
- Xin ông, tôi dựa vào đâu phải sợ ông chứ? Cho dù trông ông rất khó coi, nhưng tôi còn gặp được người khó coi hơn ông rồi. Cho nên lần sau ông muốn ra ngoài dọa người, có thể hóa trang trước không?
Tôi trêu chọc con quỷ mặt đen này vài câu. Nói thật, vừa rồi khi hắn đi ra quá bất ngờ, quả thật đã làm cho tôi giật mình. Nhưng điều này cũng không có gì phải sợ. Đừng nói giờ đang là ban ngày, cho dù buổi tối tôi cũng không đến mức bị một con quỷ dọa sợ chứ? Hơn nữa bản thân hắn cũng vừa nói, với bộ dáng này của hắn, buổi tối tôi cũng không chắc có thể nhìn thấy đâu...
Con quỷ mặt đen sửng sốt khi nghe tôi nói vậy. Cô gái bên cạnh lại cười sặc sụa và chỉ vào tôi nói:
- Tôi đã nhìn ra, anh chắc chắn không phải là người bên phía phá bỏ và di dời.
Tôi cũng chợt muốn đùa, mỉm cười nói:
- Vậy thì là gì chứ?
Cô gái trẻ nói:
- Người bên phá bỏ và di dời đều đen mặt lại. À chú Hắc, cháu không phải nói chú đâu. Cháu nói là những người kia... Dù sao bọn họ đều rất dữ tợn, không chơi vui như anh.
Tôi lập tức dở khóc dở cười. Hóa ra ở trong mắt cô ta, tôi chơi rất vui à?
Tôi hỏi cô ta:
- Vậy cô nói cho tôi biết, cô là ai chứ? Cô ở đây làm gì?
Cô chỉ vào nhà bên cạnh, ngây thơ nói:
- Tôi không làm gì cả. Nhà tôi ở đây, tôi chính là...
Cô ta đảo tròng mắt và bỗng nhiên mỉm cười nói:
- Lại giống như anh nói, tôi là một hộ không chịu di dời!
Không ngờ một lời của tôi lại trở thành sự thật. Cô ta thật đúng là một hộ không chịu di dời. Nhưng hộ không chịu di dời này không phải là con người. Tôi cũng đảo tròng mắt, biết cô ta cùng con quỷ mặt đen này tất nhiên có liên quan tới Phúc Duyên Trai. Xem ra nếu tôi muốn tìm đến Phúc Duyên Trai thì phải tìm cách đột phá từ hai người này.
Vì vậy tôi cười tủm tỉm và nói với cô ta:
- Vậy tôi lại hỏi cô, cô và hắn có quan hệ thế nào?
Cô thấy tôi chỉ vào con quỷ mặt đen thì thờ ơ nói:
- Chúng tôi là hàng xóm. Chú ấy đã tới đây hơn một trăm năm.
Con quỷ mặt đen rất phối hợp, liên tục gật đầu nói:
- Ừ, chú nhớ là một trăm hai mươi bốn năm.
Không ngờ hai người này còn rất thành thật, chỉ vài ba câu liền nói ra. Tôi rèn sắt khi còn nóng, lại tiếp tục hỏi:
- Vậy còn cô, cô ở đây đã bao nhiêu năm rồi?
Cô gái kia nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới nói:
- Đại khái hơn ba trăm năm. Tôi cũng không nhớ rõ lắm. Dù sao từ nhỏ tôi đã ở trong này, tôi còn chưa từng ra ngoài.
Cô gái trẻ nói xong còn mếu máo, trông có vẻ tủi thân, hình như rất không cam lòng ở lại đây.
Tôi lại giả vờ suy nghĩ, thử thăm dò:
- Vậy cô là... tiên nữ à?
Cô gái trẻ sửng sốt một chút, ngay sau đó lại cười. Chỉ có điều lần này có chút ngượng ngùng, ấp a ấp úng không chịu trả lời. Tôi đang muốn hỏi tiếp thì con quỷ mặt đen bên cạnh hình như đã kịp phản ứng, nhanh chóng chắn ở trước mặt cô gái kia, trợn mắt nói với tôi:
- Thật kỳ lạ, rốt cuộc cậu đang làm gì? Dựa vào đâu mà cậu hỏi chúng tôi. Cậu nói đi, cậu là ai, tới chỗ của chúng tôi làm gì? Tiệp Dư, cháu tạm thời đừng để ý tới cậu ta. Đừng thấy người rồi tò mò. Bây giờ người xấu thì nhiều, người tốt thì ít!
Tôi lại nhìn thấy cô gái kia hình như cũng có chút cảnh giác, nghĩ phải mau nói thật, đừng để lát nữa lại đánh nhau, vì vậy tôi giải thích:
- Các người đừng hiểu nhầm, tôi không phải là người xấu. Tôi tới đây tìm chủ Phúc Duyên Trai nhờ giúp đỡ. Hai ngày trước tôi đã từng tới một lần, nhưng lúc đó chủ Phúc Duyên Trai không ở nhà. Cho nên, hôm nay tôi chỉ muốn tới thử vận may thôi.
Tôi vừa nói vậy, con quỷ mặt đen mới yên tâm, nhưng lại hỏi tôi:
- Nếu tìm chủ Phúc Duyên Trai thì phải biết hắn ở số 79 phố Phúc Nguyên, thế nào lại chạy đến nơi đây?
Tôi buồn bực nói:
- Lần trước tôi tới đây mới tìm được số 79 phố Phúc Nguyên, sao giờ lại không đúng?
Cô gái trẻ bỗng nhiên chen lời nói:
- Ái chà, anh tìm nhầm chỗ rồi. Chỗ này là phố Phúc Thuận, cho dù tên chỉ khác có một chữ nhưng căn bản không phải cùng một chỗ. Số 79 phố Phúc Nguyên chỉ đúng dịp gần với nơi đây, biển số nhà lại trùng hợp, cho nên rất nhiều người muốn tìm hắn đều không rõ. Để tôi tới nói cho anh biết. Bây giờ là mùng 1 tháng 10 âm lịch, ngũ hành thuộc thủy, muốn tìm số 79 phố Phúc Nguyên thì phải đi tới trong nước tìm. Anh mau đi đi, tìm con sông nhảy vào là được rồi.
Tôi nhất thời lại há hốc mồm. Tôi nhớ Thiệu Bồi Nhất cũng đã nói như vậy nhưng tôi thật sự không chú ý lắm. Không ngờ điều này lại là sự thật. Hơn nữa tôi cũng không biết hôm nay là mùng một tháng mười. Xem ra tháng trước ngũ hành thuộc thổ, tháng này lại đổi lại thành thủy à.
Nhưng trong nước này, tôi phải làm sao mới tìm được đây? Chẳng lẽ thật sự phải nhảy sông tự vận? Tôi cũng không có biết bơi mà.
Cô gái nhìn thấy vẻ mặt tôi bối rối và kinh ngạc thì không nhịn được len lén cười. Con quỷ mặt đen bên cạnh cũng căng mặt không lên tiếng, nhưng nhìn hắn thế nào cũng giống như đang cố nhịn cười.
Tôi nhìn bọn họ và bỗng nhiên hiểu ra. Hai người này không phải đang đùa giỡn tôi, cố ý bảo tôi đi nhảy sông tự vận à?
Tôi đang muốn mở miệng nghĩ cách hỏi thăm thì chợt thấy có một chiếc xe đỗ lại ở đầu phố Phúc Thuận. Ngay sau đó chỉ thấy có một người từ trong xe đi xuống. Tôi chú ý, phát hiện ra người đó là Nam Cung Phi Yến.
Tôi lập tức cảm thấy như gặp được cứu tinh, vội vàng vẫy tay ra hiệu. Từ phía xa, Nam Cung Phi Yến đã thấy tôi, thân hình lóe lên và đi thẳng đến gần, buồn bực nhìn chúng tôi nói:
- Các người đang làm gì vậy? Em trai, sao em lại chạy đến đây. Chị còn tính đi tới công ty Khôn Thành tìm em, kết quả em lại chạy đến đây rồi.
Tôi giang tay ra, cười gượng nói:
- Em tới đây không phải là vì chuyện ông trùm bất động sản kia sao? Lại nói, em cũng không liên lạc được với chị nên tính tự mình chạy thử, kết quả gặp được hai người bọn họ. Bọn họ nói cho em biết, tháng này số 79 phố Phúc Nguyên ở trong nước, bảo em đi nhảy sông tự vận...
Vẻ mặt Nam Cung Phi Yến không vui quay đầu nhìn cô gái kia, hỏi:
- Tiệp Dư, chuyện này là sao vậy?
Cô gái trẻ lè lưỡi, khiếp sợ nói:
- Chị Nam Cung đừng nóng giận, tôi chỉ nói đùa với cậu ta thôi. Hơn nữa, ai bảo cậu ta chạy tới một mình. Chẳng lẽ cậu ta không biết muốn tìm số 79 phố Phúc Nguyên thì nhất định phải có người dẫn đường sao? Cậu ta không có thân phận của người dẫn đường mà đi qua như thế, tôi tất nhiên phải làm khó cậu ta rồi...
Ánh mắt Nam Cung Phi Yến lại nhìn qua con quỷ mặt đen kia. Hắn liên tục xua tay:
- Chuyện này không liên quan tới tôi. Tôi chỉ là người qua đường...
Nói xong hắn lại biến mất. Nam Cung Phi Yến bất đắc dĩ lắc đầu, nói với tôi:
- Đừng để ý tới bọn họ. Bọn họ đều là hộ gia đình cũ trên con đường này, vừa rồi chỉ đùa giỡn với em thôi. Nhưng em cũng vậy, một mình mà dám xông tới nơi này là rất nguy hiểm đấy.
Cô ta vừa nói chuyện thì bỗng nhiên đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào phía trên mắt của tôi, khẽ nói:
- Bây giờ nhắm mắt lại, nghe chị nói, em trai, cậu phải nhớ kỹ, có đôi lúc thứ mắt cậu nhìn thấy cũng không phải là thật. Về sau bất kể lúc nào, cậu cũng nhất định phải nhớ kỹ những lời này...
Cô ta nói xong lại chậm rãi buông tay ra. Tôi khẽ gật đầu, ngay sau đó mở mắt ra và phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thật sự thay đổi.
Nhà gạch đỏ đã biến thành ngói xanh cong, đống đổ nát xung quanh đều biến mất, thay vào đó là cảnh tượng hoàn toàn giống với lúc tôi tới cùng với Thiệu Bồi Nhất ngày đó.
Nam Cung Phi Yến cười với tôi nói:
- Được rồi, bây giờ cậu đã thấy đấy. Đây mới là phố Phúc Nguyên thật sự.
Tôi nhìn hai bên và buồn bực nói:
- Nhưng lẽ nào những gì tôi nhìn thấy trên đường tới đây đều không phải là thật à?
- Không, đó cũng là thật. Chỉ có điều, đây là hai thế giới khác nhau.
Trong đầu tôi thấy mơ hồ, tay đã bị Nam Cung Phi Yến kéo lên, dịu dàng nói ở bên tai tôi:
- Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp chủ Phúc Duyên Trai...