Chương 125: Chủ Phúc Duyên Trai
Trước mắt lại trở nên mông lung giống như rơi vào trong đám mây mù. Bên tai chỉ nghe tiếng cười của cô gái Tiệp Dư kia xa dần. Chờ tới khi chân tôi chạm đất và mở mắt ra, tôi đã lại đứng ở trong Tinh Xá.
- Chào cô Nam Cung, chào ngài Hàn.
Vẫn là Đồng Tử lần trước đang mỉm cười đứng ở phía trước, giống như đã chờ ở đó từ lâu.
- Làm phiền cậu, xin hỏi hôm nay quý chủ nhân có ở đây không?
Tôi không khách sáo, trực tiếp hỏi thẳng.
Đồng Tử mỉm cười gật đầu:
- Ngài Hàn tới vừa khéo, hôm qua chủ nhân vừa về, bây giờ đang ngồi thiền ở hậu đường.
- Ngồi thiền à? Vậy xin hỏi quý chủ nhân sẽ ngồi thiền bao lâu?
Tôi không khỏi khẽ nhíu mày. Thông thường mà nói, những cao nhân này đã ngồi thiền thì đều rất đáng sợ, ba ngày năm ngày, tám ngày mười ngày, thậm chí mấy tháng thậm chí mấy năm cũng có thể. Tôi sẽ không xui xẻo tới như vậy chứ?
Đồng Tử mỉm cười nói:
- Không sao, chủ nhân nhà tôi đang ngồi thiền cũng có thể xử lý công việc. Bây giờ vẫn dựa theo quy định lần trước. Ngài Hàn có vấn đề gì thì trực tiếp viết ở đây. Tôi sẽ đưa cho chủ nhân xem.
Cậu ta nói xong liền giơ một cái khay phỉ thúy lên. Phía trên có bày giấy bút, thoạt nhìn đều rất tinh xảo.
Tôi lập tức cảm thấy hứng thú. Lúc này nếu như đổi thành người khác, chắc hẳn sẽ phải bối rối. Bây giờ còn ai biết viết bút lông chứ? Hì hì, thật ngại quá, tôi biết.
Tôi mở tờ giấy đặt trên bàn, cầm bút lên chấm mực, suy nghĩ một lát, vấn đề khó khăn lần trước vẫn quanh quẩn ở trong lòng tôi.
Nhưng tôi chỉ có một lần cơ hội duy nhất để hỏi vấn đề, tôi nên hỏi chuyện của Hàn gia hay chuyện của mình đây? Tôi nên hỏi chuyện m Dương Sư hay hỏi về chuyện Kha Khôn Thành mua mạng?
Nhưng tôi chỉ do dự mấy giây lại viết ra vấn đề trong lòng tôi, sau đó giao cho Đồng Tử, khẽ cười nói:
- Làm phiền, nếu có thể nhận được chỉ điểm, tôi sẽ vô cùng cảm kích.
Đồng Tử mỉm cười cúi người, quay đầu đi về phía hậu đường.
Nam Cung Phi Yến ở bên nhìn hồi lâu, không nhịn được khẽ hỏi:
- Tôi rất tò mò, cậu viết gì vậy?
Tôi lắc đầu thở dài:
- Tôi là người của Hàn gia, một trong những quy tắc của cấm kỵ sư chính là phải công bằng chính trực vô tư. Chị nói tôi có thể viết gì?
Cô ta khẽ nhíu mày hỏi tôi:
- Vậy còn chuyện của cậu thì phải làm thế nào? Tôi nhớ cậu đã nói, cậu dựa theo lời dặn của ông nội cậu tới đây để tìm một m Dương Sư, nếu bỏ qua cơ hội lần này, sợ là không dễ dàng gì có thể tìm được hắn nữa đâu.
Tôi suy nghĩ một lát nói:
- Có thể đây là ý trời làm cho tôi không dễ tìm được hắn. Hơn nữa chuyện này của tôi dù sao vẫn còn thời gian. Nhưng Hà Điền Điền lại khác, cả ông trùm bất động sản kia cũng vậy. Cho dù hắn làm chuyện mua mạng này là không đúng, nhưng bây giờ tôi vẫn phải để ý tới hắn, bằng không một khi ma quỷ trong cơ thể hắn hoàn toàn chiếm lấy cơ thể hắn, rất khó nói được hắn sẽ tạo ra chuyện gì nữa. Tôi vẫn phân biệt được nặng nhẹ trong chuyện này.
Nam Cung Phi Yến nói:
- Cậu vẫn quá lương thiện, mềm lòng, nếu đổi lại là tôi thì cần gì phải để ý tới hắn nhiều như vậy chứ! Cứ trực tiếp cho một người giết hắn, chuyện gì cũng được giải quyết xong.
Tôi cũng cười:
- Nếu làm theo cách của chị thì ai cũng có thể trừ ma. Chị phải biết rằng, trừ thì tâm cũng có thể nhập ma đấy.
Cô bĩu môi:
- Cậu làm như vậy, sớm hay muộn gì bản thân cũng sẽ phải chịu thiệt thôi.
Tôi lắc đầu nói:
- Không, đây là quy tắc làm việc của tôi, tôi cảm thấy vạn vật trong thiên địa đều bình đẳng, một linh hồn cây cỏ bình thường cũng có quyền được lựa chọn khi đối mặt với sinh tồn. Một ác quỷ đến từ dưới địa ngục cũng có quyền được thiên đạo độ hóa. Hơn nữa, chúng ta không nên làm loại đạo sĩ thấy ác quỷ lại giết, gặp tai hoạ lại trừ. Phải biết rằng, trong trời đất vốn không phân ra thiện ác, bất cứ việc gì đều có nhân quả. Nếu như chỉ đơn thuần đứng ở góc độ chủ quan để phân rõ thiện ác, dựa vào yêu ghét của bản thân để làm việc thì khó tránh khỏi quá mức võ đoán và phiến diện.
Những lời tôi nói hoàn toàn là thật lòng, nhưng tôi vừa nói dứt lời, chỗ bình phong của hậu đường lại bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay.
- Hay, nói rất hay. Thế gian vốn không có thiện ác, thiên đạo chỉ ở một tấm lòng. Nếu như người đời đều có thể có ngộ tính như cậu, vậy thế gian cũng đã thanh bình.
Sau khi dứt lời, sau tấm bình phong bỗng nhiên có một người bước ra. Chỉ thấy hắn cao lớn, gương mặt đẹp trai, mái tóc dài thả xuống vai, trên người mặc một chiếc trường bào màu xanh nhạt, thắt lưng buộc bằng đai ngọc, nhìn qua phong thần tuấn tú, gần như người trong bức tranh vậy.
Tôi không khỏi ngây ra nhìn. Người này không phải là xuyên qua chứ? Sao nhìn thế nào cũng thấy trẻ tuổi như vậy được? Đại khái cũng chỉ lớn hơn tôi có mấy tuổi. Người này thật sự chính là chủ Phúc Duyên Trai sao? Hắn không phải đang nhập định à?
Tôi và hắn đối diện nhau vài giây, Nam Cung Phi Yến ở bên cạnh bỗng nhiên kéo tôi và khẽ nói:
- Cậu ngây ra đó làm gì? Đây là chủ Phúc Duyên Trai, nhanh hành lễ đi.
Hành lễ? Ý nghĩ này vừa lóe lên ở trong đầu tôi liền biến mất. Tôi theo bản năng lại giơ tay ra. Nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn thì rõ ràng bắt tay là không thích hợp, vì vậy tôi lại vội vàng lùi lại và chắp tay nói:
- Hóa ra là chủ Phúc Duyên Trai, Thanh Thiên đã nghe tiếng, hôm nay mới được gặp. Quả nhiên là người như thần tiên, cảm giác như được giác ngộ một lần nữa. Chuyến đi này đúng là không tệ.
Tôi nói mấy câu đó cũng có hình có dạng, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Nam Cung Phi Yến ở bên cạnh cũng tới hành lễ và dịu dàng nói:
- Phi Yến ra mắt Trai chủ.
Chủ Phúc Duyên Trai này cũng khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Không cần khách sáo, mời ngồi xuống nói chuyện.
Vì vậy mấy người chúng tôi đều ngồi xuống. Đồng Tử lại vào hậu đường lấy ra loại trà Vạn Tái Thanh Không đi mời khách. Sau khi tôi kiên nhẫn uống một ngụm trà mới thử thăm dò:
- Xin hỏi Trai chủ có tiện chỉ giáo về chuyện tôi vừa yêu cầu không?
Hắn khẽ gật đầu nhưng không nói gì, chỉ nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm rồi mới từ từ nói:
- Nếu tôi lập ra quy định, chỉ cần là người có duyên đến, tôi biết đều sẽ trả lời, tất nhiên sẽ không làm cho cậu phải thất vọng.
Trong lòng tôi mừng thầm, vội vàng đứng dậy nói:
- Vậy kính mong Trai chủ giải thích giúp tôi, Thanh Thiên cảm ơn.
Giọng điệu hắn bình thản nói với tôi như đang nói chuyện với người bạn cũ:
- Nói vậy cậu đã biết, hai ngày trước, tôi đã gặp người kia, hơn nữa tôi thật sự đã suy diễn ra được sự thật trong chuyện này, chỉ có điều, còn có vài chỗ nghi ngờ.
Tôi lại chắp tay nói:
- Mong được ngài nói rõ ràng.
Hắn chậm rãi khẽ gật đầu, hình như suy tư điều gì rồi đột nhiên hỏi tôi:
- Cậu cũng biết một loại là thuật pháp thần bí Lạc m Thuật chứ?
Tôi lắc đầu:
- Lạc m Thuật? Từ trước đến nay tôi chưa nghe nói qua bao giờ.
Hắn lại hỏi:
- Vậy cậu có Hạ m Thuật? Hoặc lại gọi làm Tẩu m, Quá m chứ?
- Ừ, tôi ngược lại có nghe nói về điều này. Tẩu m, Quá m là một loại thuật pháp thần bí, có ý là thuật pháp mượn người sống, có thể đi tới U Minh Địa Phủ, giao lưu với quỷ thần, trao đổi với người chết, có phải là ý này không?
- Không sai, đây cũng là Hạ m Thuật. Nhưng ở trong dân gian có nhiều lưu truyền, có rất nhiều người đều có bản lĩnh này, cũng không tính là điều gì thần bí cả. Nhưng Lạc m Thuật mà tôi vừa nói lại thật sự có thể gọi là một loại bí thuật cổ xưa.
Tôi nghi ngờ không hiểu hắn muốn nói gì, vì vậy lại kiên nhẫn nghe. Hắn chậm rãi đứng dậy, hai tay đặt ra sau lưng và bước đi thong thả trong phòng, nói tiếp:
- Bình thường Hạ m Thuật chỉ có thể làm người ta đi lại ở U Minh Địa Phủ. Nhưng loại Lạc m Thuật này lại có thể làm cho người ta rơi xuống sâu trong Địa Phủ, cũng có thể nói là tầng dưới cùng của địa ngục.
Tôi không nhịn được mà cảm thấy ớn lạnh. Quá m và Tẩu m đã rất thần kỳ rồi, không ngờ trong nhân gian còn có thuật pháp lợi hại như thế, có thể làm cho người sống xuống tới tầng dưới cùng của địa ngục? Vậy khó tránh khỏi quá khó tin đi? Nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới chuyện Kha Khôn Thành mua mạng chứ?
Chủ Phúc Duyên Trai vẫn tiếp tục nói:
- Nhưng thuật pháp này thật sự vi phạm thiên đạo, vì vậy vô cùng tổn thương đối với cơ thể. Có người có can đảm thi triển Lạc m Thuật, thông thường đều sẽ bị thiên đạo trừng phạt, mà không có kết thúc tốt đẹp. Vì vậy thuật pháp này lại dần dần thất truyền. Nhưng lòng người vốn hiểm ác, bất kỳ trừng phạt nào cũng khó có thể ngăn cản lại. Cho nên, nghiêm khắc mà nói thì thuật pháp này cũng không có thất truyền, chẳng qua làm càng thêm bí ẩn hơn thôi.
Tôi cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi:
- Nếu thuật pháp này tổn hại rất lớn đối với bản thân, vậy thì tại sao còn có thể tồn ở trên nhân gian được? Bọn họ thi triển thuật pháp này sẽ được lợi ích gì chứ?
Chủ Phúc Duyên Trai xoay người nói:
- Hỏi rất hay. Thật ra bản thân Lạc m Thuật không được đầy đủ. Bởi vì không thể áp dụng nói với mọi người. Nhưng không thể không nói, khả năng tư duy sáng tạo của loài người thật sự quá mạnh mẽ, vì vậy thuật pháp vốn có chỉ có trăm hại mà không có một lợi lại cứng rắn bị người ta tăng thêm một công năng làm cho tất cả người đời nằm mơ cũng muốn có được.
Nam Cung Phi Yến nghe say sưa, lúc này chợt buột miệng nói:
- Đó là công năng gì vậy?
Chủ Phúc Duyên Trai dừng lại nhìn chúng tôi và chậm rãi nói ra năm chữ:
- Tuổi thọ đổi âm mạng.