Chương 126: Tuổi thọ đổi âm mạng
- Tuổi thọ đổi âm mạng?
Tôi lập tức cảm thấy mờ mịt, ý của tuổi thọ thì ai cũng biết, nhưng âm mạng này lại có ý gì?
Chủ Phúc Duyên Trai gật đầu nói:
- Không sai, tuổi thọ đổi âm mạng cũng có thể là tuổi thọ đổi âm thọ. Đây là tác dụng lớn nhất của Lạc m Thuật. Cái gọi là tuổi thọ dĩ nhiên chính là tuổi thọ của con người. Mà âm mạng chính là tuổi thọ của quỷ ở U Minh, ở cõi âm.
- Hóa ra, quỷ hồn ở cõi âm cũng có tuổi thọ à?
Tôi không hiểu, quỷ rõ ràng là vật chết thì làm sao có thể có tuổi thọ được?
Hắn giải thích:
- Đó là chuyện tất nhiên. Người có tuổi thọ, quỷ có âm thọ, tuổi thọ hết lại chết làm quỷ. m thọ hết liền chuyển thế đầu thai. Nhưng tuổi thọ của con người rất ngắn, tuổi thọ của quỷ cũng rất dài, nhất là ác quỷ ở địa ngục, thân ở trong địa ngục chịu vô số cực khổ lại càng hy vọng sớm ngày thoát khỏi biển khổ. Tiếc rằng tuổi thọ của những ác quỷ trong địa ngục là dài nhất. Cho nên những người này lại thi triển Lạc m Thuật, lấy điều này để đạt tới mục đích sửa lại sinh tử thọ ban đầu.
Hắn nói tiếp:
- Nhưng người thi triển thuật pháp này lại cần phải chia ra làm ba phương. Một là người làm phép, hai là người hiến tế và ba là người được lợi. Nói một cách đơn giản chính là lấy ra tuổi thọ của người hiến tế thông qua Lạc m Thuật chuyển tuổi thọ này cho ác quỷ ở địa ngục, lấy điều này để giảm bớt thời gian cực khổ của nó ở địa ngục. Sau đó mới có thể nhận được âm thọ của ác quỷ này, hai bên đổi cho nhau, lấy tuổi thọ đổi âm thọ, lại chuyển âm thọ đến trên thân người được lợi. Bởi vậy, người được lợi này lại có thể kéo dài tính mạng, hơn nữa theo như lý thuyết, chỉ cần không bị thiên đạo phát hiện thì sẽ không ngừng phát triển.
Sau khi tôi nghe xong chợt đứng phắt dậy. Lời chủ Phúc Duyên Trai nói quả thật đã phá vỡ tam quan của tôi. Không ngờ trên thế giới này còn có thuật pháp đáng sợ như thế tồn tại. Lấy tuổi thọ của con người đổi lấy âm thọ của ác quỷ, lại gieo vạ đến trên thân những người khác, vậy chẳng phải người bị kéo dài tính mạng đã coi như là nửa ác quỷ sao? !
Nhớ lại hình dáng của Kha Khôn Thành và kết hợp với lời giải thích vị chủ Phúc Duyên Trai này, tôi lập tức tin tưởng chuyện này rất có khả năng tồn tại. Tuổi thọ của Kha Khôn Thành đã hết, đã phải là một người chết từ lâu. Bây giờ sống ở trong cơ thể hắn chính là một con ác quỷ!
Chủ Phúc Duyên Trai nhìn vẻ kinh hãi trên mặt tôi nhưng vẫn rất thản nhiên, còn nói thêm:
- Cho dù là ai nghe được chuyện này cũng thấy khiếp sợ, nhưng nó thật sự tồn tại. Còn nữa, cậu cũng không nên hoảng hốt, tuổi thọ đổi âm mạng, mặc dù đổi lấy tuổi thọ của ác quỷ, nhưng thông thường thì người được lợi cơ bản cũng có thể sống bình thường. Chỉ là thuật pháp này nhất định phải giấu được thiên đạo, bằng không thì không chỉ người được lợi phải chết mà ngay cả người làm phép cũng sẽ bị tổn thương cực lớn. Chỉ riêng tuổi thọ bị hao tổn của hắn, sợ rằng mấy đời hắn cũng không rõ đâu.
Tôi ép mình phải bình tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống suy nghĩ rồi mới nói:
- Giấu được thiên đạo…
Tôi dường như đã hiểu rõ rồi. Hắn chỉ bảo người ta kéo dài mười năm tính mạng, có phải chính là vì nguyên nhân này không?
Chủ Phúc Duyên Trai gật đầu nói:
- Không sai, nếu như một người vô duyên vô cớ có mười năm tuổi thọ, vậy theo thiên đạo là hoàn toàn ở trong phạm vi hợp lý, vì tuổi thọ của con người cũng không phải cố định. Nếu thêm mấy năm hoặc ít mấy năm hoàn toàn là do đức hạnh của mình quyết định, chỉ cần không thái quá thì đều bình thường. Cho nên có thể nói thuật pháp này đã chui qua chỗ hở của thiên đạo.
Nam Cung Phi Yến nghĩ lại cũng nói:
- Nhưng mười năm này có thể là rất nhiều với một người, nhưng có phải quá ít đối với ác quỷ địa ngục không? Tôi từng nghe nói ác quỷ địa ngục phải chịu cực khổ đều được tính bằng vạn năm, mười năm ngắn ngủi này có đáng để ác quỷ đi trao đổi với người không?
Chủ Phúc Duyên Trai than thở:
- Cô Nam Cung, cô phải biết rằng bởi vì vạn vật sinh trưởng, có thể hưởng thụ cuộc sống của một đời đã là chuyện rất khó. Cho dù luân hồi trăm lần cũng chưa chắc có thể nhận được một lần cơ hội làm người. Cho nên tuổi thọ của con người vô cùng quý giá. Nếu như ác quỷ có thể nhận được tuổi thọ mười năm của con người thì làm sao có thể chỉ trung hòa âm thọ mười năm được? Chỉ sợ còn hơn cả trăm năm nữa. Hơn nữa, sau khi ác quỷ địa ngục nhận được tuổi thọ, đổi một phần âm thọ ra ngoài sẽ mang theo chút đặc trưng và ý thức hồn phách của nó, cũng lại tương đương với biến tướng làm cho nó hưởng thụ sinh mạng mười năm ở nhân gian. Với điều kiện tốt như thế, ác quỷ nào sẽ từ chối chứ?
Tôi và Nam Cung Phi Yến đều hiểu ra. Hóa ra có chuyện như vậy. Chỉ là lúc này trong lòng của tôi lại có vô số thắc mắc nên lập tức hỏi:
- Như vậy bây giờ tôi nên cứu mạng sống của người hiến tế như thế nào? Còn nữa, theo lý thuyết cô ấy chỉ bị lấy ra mười năm sinh mạng, vì sao lại tiêu hao hết sinh mạng? Chẳng lẽ, cô ấy tổng cộng chỉ có ba mươi năm tuổi thọ thôi sao?
- Chuyện này cũng chính là chỗ hiểm trong thuật pháp này mà tôi đang muốn nói đến. Cậu cũng biết, tại sao người bị lấy ra sinh mạng lại bị gọi là người hiến tế, hoặc gọi là tế phẩm? Đó là bởi vì mặc dù cô ta chỉ bị thuật đổi mạng này lấy ra mười năm tuổi thọ, nhưng trên thực tế cô ta mất đi số tuổi thọ ít nhất phải là ba mươi năm, đồng thời còn phải gánh chịu tổn hại đối với cơ thể do người làm phép thi triển thuật này mang đến. Có thể nói, tất cả mọi điều tiêu cực đều tập trung ở trên người cô ta, sao cô ta có thể không chết được?
Lúc này tôi xem như là hoàn toàn hiểu rõ. Tôi đứng lên lại cung kính thi lễ với chủ Phúc Duyên Trai, cảm kích nói:
- Đúng là phải cảm ơn Trai chủ rất nhiều. Nếu không, chỉ sợ tôi có suy nghĩ nát óc về chuyện này cũng nghĩ không ra được manh mối. Nhưng bây giờ nếu đã hiểu được chuyện này, tôi vẫn phải cứu người. Tôi còn muốn hỏi thử, còn có thể cứu được người hiến tế bị đe dọa tới sinh mạng và người được lợi bị ma quỷ nhập thân không? Còn nữa, làm thế nào mới có khả năng bắt được người thi triển thuật pháp kia, để tránh cho hắn về sau lại đi hại người.
Chủ Phúc Duyên Trai bỗng nhiên trầm ngâm, cười mà không nói. Tôi hơi sốt ruột, đang muốn hỏi tiếp thì Đồng Tử bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ngài Hàn, xin hỏi vấn đề mà ngài vừa viết trên giấy là vấn đề thế nào?
Tôi sửng sốt đáp:
- Tôi viết là chuyện liên quan tới sự thật mua mạng của Kha Khôn Thành và Hà Điền Điền...
Đồng Tử mỉm cười nói:
- Vậy đúng rồi. Chủ nhân nhà tôi đã nói tất cả sự thật cho ngài biết. Vấn đề của ngài đã kết thúc rồi.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, lập tức vỗ đầu một cái và vô cùng hối hận. Vừa rồi khi tôi viết xuống vấn đề này, trong lòng chỉ muốn điều tra rõ sự thật về chuyện này mà quên hỏi phương pháp phá giải. Bây giờ, ý của người ta chính là không có phần sau, không quan tâm nữa. Vậy tôi phải làm thế nào đây?
Tôi há miệng nhưng không nói được câu nào. Người ta đã quy định chỉ trả lời một vấn đề, dù sao cũng không có khả năng phá bỏ quy định vì tôi chứ!
Tôi quay đầu lại nhìn Nam Cung Phi Yến, đang mong đợi chị ấy có thể nghĩ ra cách nào. Không ngờ chị ấy cũng không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhìn tôi lắc đầu, nhún vai, ra hiệu tôi nên dừng chuyện này ở đây.
Tôi thầm mắng mình ngu ngốc, lại bỏ lỡ cơ hội duy nhất như vậy. Cho dù biết rõ sự thật cũng không tệ, nhưng tôi cần nhất chính là cách giải quyết vấn đề cơ mà!
Nhưng con người tôi luôn không để tâm tới chuyện vụn vặt, buồn bực một lát lại an ủi mình, bất cứ việc gì cũng không thể viên mãn, đây là định luật rồi. Nếu như lần này tôi không chỉ biết rõ sự thật, còn tìm được cách giải quyết vấn đề thì đúng là hy vọng quá xa vời. Có một số việc vẫn phải tự mình cố gắng.
Nghĩ đến đây, tôi lại thấy thoải mái, đứng lên nói cảm ơn:
- Trai chủ đã nói như vậy khiến tôi được hiểu ra, thật sự vô cùng cảm kích. Lúc này Thanh Thiên đành xin tạm biệt để đi tìm cách cứu người. Đợi sau khi chuyện này xong xuôi, tôi sẽ trở lại bái tạ.
Nói xong, tôi lại ra hiệu cho Nam Cung Phi Yến muốn rời đi. Cô đứng dậy nói với chủ Phúc Duyên Trai:
- Xin hỏi Trai chủ, chuyện lần trước tôi nhờ cậy, bây giờ thế nào?
Chủ Phúc Duyên Trai mỉm cười nói:
- Cô Nam Cung đừng vội, chuyện này ít ngày nữa sẽ có kết luận thôi.
Nam Cung Phi Yến lộ vẻ thất vọng nói:
- Ôi, lại là “ít ngày nữa” sao? Lần trước tôi tới, ngài đã nói “ít ngày nữa” sẽ có kết quả, bây giờ lại là “ít ngày nữa”. Rốt cuộc thì “ít ngày nữa” này là mấy ngày vậy?
Nhìn Nam Cung Phi Yến bĩu môi nhíu mày mà tôi không nhịn được cười, nói với cô:
- Ý của “ít ngày nữa” cũng không biết mấy ngày, chị còn gấp làm gì, cứ chờ là được rồi. Trai chủ thần thông quảng đại, nhất định có thể giải quyết giúp cho chị.
Nam Cung Phi Yến phì cười, chủ Phúc Duyên Trai cũng cười ha ha. Vì vậy tôi lại tạm biệt hắn:
- Nếu đã vậy, tôi xin phép rời đi. Vừa rồi làm phiền Trai chủ ngồi thiền, thật sự ngại quá. Thanh Thiên “Ít ngày nữa” ổn thỏa sẽ trở lại bái kiến.
Tôi xoay người muốn đi, chủ Phúc Duyên Trai đã gọi tôi lại. Tôi quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt hắn vô cùng kinh ngạc hỏi tôi:
- Chuyện này không có phần sau, cậu lại không hề có cảm giác hối hận hoặc không cam lòng à?
Tôi mỉm cười nói:
- Tôi có thể được Trai chủ chỉ điểm đã là phúc lớn rồi. Nếu vấn đề chỉ đến đây lại kết thúc thì cũng là tạo hóa của tôi, làm gì còn dám cầu mong xa vời. Có lòng hối hận và không cam lòng thì còn không bằng tự mình cố gắng nhiều hơn.
Trên mặt Chủ Phúc Duyên Trai lộ vẻ khen ngợi, gật đầu nói:
- Đúng là hiếm có, hiếm có. Thật sự không dám giấu, tôi ở đây lâu, nhưng cậu là người đầu tiên cầu người không vì mình. Phải biết rằng, tôi có thể giải đáp tất cả vấn đề trên đời, lại có thể giúp người thực hiện bất kỳ giấc mơ nào. Mà cậu lại dùng một lần cơ hội duy nhất này để cứu người, tôi phải nói một tiếng bội phục.
Tôi giật mình, chẳng lẽ hắn thấy tâm tính tôi tốt nên muốn cho tôi thêm một lần cơ hội hỏi nữa sao?
Vì vậy tôi nói với hắn:
- Ai cũng có phần ích kỷ. Nói thật, tôi cũng phải do dự một lúc lâu mới đưa ra quyết định này. Chưa nói tới có gì đáng phục, tôi chỉ mong không thẹn với lòng.
Chủ Phúc Duyên Trai gật đầu nói:
- Được rồi, nếu đã vậy thì tôi cũng cầu không thẹn với lòng một lần.
Tôi nghe được lời này thì cho rằng hắn ngoại lệ một lần vì tôi, nên vội nói:
- Vậy Thanh Thiên cảm ơn Trai chủ.
Hắn lại lắc đầu nói:
- Cậu tạm thời đừng cám ơn tôi. Tôi đã đặt ra quy định thì nhất định không thể phá hỏng. Cho nên tôi vẫn không thể nói cho cậu biết cách phá giả như cậu mong muốn được.
- Vậy... Trai chủ nói lời ấy là có ý gì?
Tôi có cảm giác như mình đang nằm mơ. Nếu không thể nói cho tôi biết, vậy hắn nói thế làm gì?
- Ha ha, cho dù tôi không thể trực tiếp nói cho cậu biết phương pháp phá giải, nhưng lại có thể cho cậu một ít chỉ điểm. Đợi lát nữa tôi suy diễn một lúc...
Tôi lập tức mừng rỡ. Hắn nói không thể trực tiếp nói cho tôi biết phương pháp phá giải, nhưng có chỉ điểm của hắn, vậy thật ra cũng không có gì khác.
Khi trong lòng tôi rất mong chờ hắn chỉ điểm, hắn lại chậm rãi nhắm mắt suy nghĩ, dường như vào giờ phút này đã nhập định vậy. Tôi biết, hắn đang tiến hành cái gọi là suy diễn, vì vậy cũng không dám lên tiếng, chỉ đứng ở bên cạnh lẳng lặng chờ.
Nào ngờ chờ một lần chính là nửa giờ, tôi dần dần cảm thấy sốt ruột. Thời gian ở chỗ của hắn không giống với bên ngoài. Một giờ ở đây tương đương với mười giờ. Hắn cũng đừng vừa nhập định chính là mấy giờ thậm chí một ngày đấy. Nếu vậy thì sẽ không kịp làm gì nữa...
Vào lúc tôi có phần đứng ngồi không yên, hắn bỗng nhiên mở mắt ra, chẳng biết tại sao lại hỏi tôi:
- Cậu chính là Hàn Thanh Thiên?
- Không sai, tôi chính là họ Hàn, tên Thanh Thiên.
- À, thì ra là thế...
Hắn nói thì bỗng nhiên lắc đầu nói:
- Nếu vậy, tôi nghĩ tôi không giúp được cậu rồi...