Chương 128: Hồ Ly Nâng Kiệu.
Buổi tối ngày hôm nay tôi không có về lại trường học, mà là…… Ở tại trong nhà Nam Cung Phi Yến.
Như vậy một là vì để tiện buổi sáng ngày mai xuất phát, hơn nữa, hiện tại cũng sắp tới nửa đêm 12 giờ, có trở về hay không cũng không quan trọng nữa, lại nói, Thiệu Bồi Nhất cũng không ở đó, hôm nay cậu ta ở lại chỗ Hoàng Thất thái gia, nói là có chuyện không về được, vì thế, tôi chỉ có thể chịu đựng ở một đêm trong nhà Nam Cung Phi Yến.
Thật ra lúc đầu tôi cũng muốn về lại trường học, dù sao nghĩ tới chuyện đi cùng với chị ấy một đêm, trong lòng tôi vẫn thấy hơi run run, nhưng mà chị ấy lại không đồng ý, lại không chịu đưa tôi về, đã trễ thế này không xe, không có biện pháp nào tôi chỉ có thể ở lại nhà chị ấy.
Sau khi tới nhà chị ấy, lòng tôi vẫn có chút thấp thỏm, nghĩ cảnh trai đơn gái chiếc, vẫn cảm thấy trong lòng không yên ổn, tuy rằng nói tôi là đàn ông, theo lý thuyết hẳn là cũng không sợ cái gì, nhưng chị ấy là một con hồ ly tinh á, tôi cũng xem không ít thần thoại truyện xưa, hồ ly tinh mà, sẽ không dùng con người ta thải âm bổ dương hay sao?
Nếu lỡ mà chị ấy muốn câu dẫn tôi thì phải làm sao bây giờ? Lại lỡ mà tôi muốn nhịn cũng không nhịn được lại làm sao bây giờ?
Lòng tôi vẫn luôn rối rắm, nhưng sau khi tới nhà chị ấy rồi, sự thật chứng minh những lo lắng của tôi đều là dư thừa, Nam Cung Phi Yến cũng không câu dẫn tôi, biểu hiện giống như một người chị gái, chị ấy chẳng những đem cái giường duy nhất cho tôi, còn không biết từ chỗ nào biến ra một bàn KFC để tôi ăn khuya, tôi kinh ngạc hỏi chị ấy mấy thứ này từ đâu ra, sẽ không phải là thủ thuật che mắt đi, trên thực tế cái hamburger kia là cục đá, đùi gà là đầu gỗ, khoai tây chiên là tăm xỉa răng?
Nam Cung Phi Yến cầm lên một cái hamburger nhét vào trong miệng tôi, cười xấu xa nói.
- Em đã đoán sai, cái này không phải cục đá, đây là con cóc biến thành, ha ha ha……
Tôi nghe thì cảm thấy buồn nôn thật, nhưng hương vị cái hamburger vào trong miệng cũng thật r không tồi, tôi cười nói.
- Khi nào thì hồ ly tinh như chị biến thành Bạch Cốt Tinh vậy, chú ý nha, em cũng không phải là Đường Tăng, chị cũng không lừa gạt được em đâu.
Nam Cung Phi Yến cho tôi một cái liếc mắt, khẽ cười nói.
- Yên tâm, em mà là Đường Tăng, chị cũng sẽ tiếc không dám ăn thịt em đâu.
Mặt tôi đỏ lên không lý do, thầm mắng chính mình miệng tiện, ở trong hoàn cảnh này còn cùng chị ấy nháo gì chứ, lỡ đâu chọc chị ấy động xuân tâm, tôi sẽ thê thảm lắm, ăn nhanh rồi còn đi ngủ đi.
Tối hôm nay tôi cứ để nguyên đồ như thế mà leo lên giường ngủ, căn bản không cởi quần áo, Nam Cung Phi Yến lại không cố kỵ chút nào, giống như không thấy tôi tồn tại, đầu tiên là chạy tới buồng vệ sinh xôn xao tắm rửa, nghe tiếng nước chảy, không biết vì sao trong lòng tôi hơi nhộn nhạo, trong đầu tôi không tự kìm hãm được liền nhớ tới cảnh ngày đó chị ấy cứu Tân Nhã, trong nháy mắt lúc cửa sắp đóng lại, hai dây váy màu hồng phấn kia chậm rãi trượt khỏi bờ vai trắng ngần của chị ấy.
Rất nhanh Nam Cung Phi Yến liền đi từ trong buồng vệ sinh ra, ngay lập tức trong lòng tôi lại nhịn không được mà nhảy dựng cái nữa, chỉ thấy chị ấy cư nhiên vẫn là ăn mặc cái váy hai dây màu hồng lần trước, mái tóc ướt xõa trên bờ vai, hơn nữa hiển nhiên không có mặc nội y, liền như sóng gió mãnh liệt đi ra từ buồng vệ sinh, một bên sửa sang lại tóc, lại cười một cái thật xinh đẹp với tôi.
Tôi thấy đầu tóc ướt kia của chị ấy giống như làm ảo thuật vậy khô ngay lập tức, đồng thời một mùi hương say lòng người chui vào lỗ mũi, tôi chỉ cảm thấy trong đầu kêu loạn, thần kinh thiếu chút nữa chịu không nổi, nhanh chóng xoay mặt vào tường làm bộ ngủ.
Bang, một thanh âm vang lên, chị ấy tắt đi ánh đèn, chỉ để lại một cái đèn ngủ nhỏ màu vàng quýt trên vách tường, không khí trong phòng tức khắc kiều diễm, tôi nhắm mắt thật nhanh, bắt đầu hối hận, hồi nãy mà trở về trường học thì tốt rồi, tình cảnh bây giờ thật đúng là đang khảo nghiệm tôi aaa…
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, mỗi một bước đều giống như đạp vào trong lòng tôi, ngay sau đó, một sợi tóc buông xuống ở trên mặt tôi, hương thơm kia tức khắc xông vào mũi, tôi liều mạng ngừng hô hấp, để bản thân mình không ngửi thấy được mùi hương làm say lòng kia nữa, chỉ cảm thấy tóc chị ấy quẹt trên mặt ngứa ngáy khó chịu, đang cảm thấy nhẫn nại không được, chị ấy bỗng nhiên hì hì cười, nhẹ nhàng nói ở bên tai tôi.
- Tiểu đầu đất, xem em bị dọa thành dạng gì kìa, chị lại không phải là yêu quái ăn thịt người gì, còn có thể nuốt em được hay sao? Ngoan, đừng sợ, đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.
Quả nhiên sau khi chị ấy nói ra những lời này thì đứng lên, sau đó tôi nghe thấy âm thanh chị ấy nằm xuống, lại sau đó, trong lòng tôi liền bỗng nhiên có một trận mơ hồ, chỉ cảm thấy đầu óc mình đều bị mùi hương kia tràn ngập, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.
Một đêm này tôi ngủ rất say sưa, giường Nam Cung Phi Yến thực mềm, chăn có mùi thơm thoang thoảng, thậm chí tôi còn nằm mơ thấy mình đi cưới vợ, tôi kéo một con lừa, người vợ mới ăn mặc áo cưới hồng, đầu đội một cái khăn voan đỏ, tôi hạnh phúc bước đi ở phía trước dẫn nàng ấy trở về nhà, sau đó bái đường thành thân, sau lại…… Giống như còn vào động phòng, chỉ là đoạn này hơi mơ màng, còn có điểm mơ màng hồ đồ, chỉ là tôi luôn bất mãn với dáng dấp người vợ này, nhưng mà làn da đúng thật là rất trắng.
Dù sao, cuối cùng tôi cũng hắc hắc ngây ngô cười tỉnh lại.
Mở to mắt, đã thấy chị ấy thay đồ xong rồi đang ngồi trên bàn trang điểm, bên cạnh trên bàn còn để một phần điểm tâm, thấy tôi tỉnh lại, cười hỏi tôi.
- Có phải nằm mơ lấy vợ hay không mà vui vẻ như thế?
Tôi kinh ngạc nói.
- Ngay cả cái này mà chị cũng biết nữa hả?
Chị ấy ha ha cười, nói.
- Tiểu tử ngốc, giác mộng kia là chị đưa cho em, người vợ kia cũng là do chị tìm, động phòng chị cũng giúp rồi, em nói sao mà chị lại không biết?
Tôi càng kinh ngạc, chuyện này quá mới mẻ rồi, thì ra hồ ly tinh còn có thể giúp người nằm mộng đẹp? Có điều chị ấy giúp tôi vào động phòng? Cái này có điểm quá làm cho người ta không nói được lời nào đi, quả thực chính là nói hươu nói vượn……
Nhất thời tôi lại đỏ mặt tới mang tai, nhấc đồng hồ xem thử đã là buổi sáng 7 giờ, vì thế tôi thu thập qua loa một chút, ăn đại thứ gì đó, sau đó thúc giục Nam Cung Phi Yến lên đường với tôi.
Mục tiêu ngày hôm nay của chúng tôi rất rõ ràng, thành nam, Tê Ngưu lĩnh (Lĩnh là một dãy núi lớn gồm nhiều ngọn núi).
Một mảnh núi ở thành nam này, kỳ thật chính là nơi lần trước chúng tôi đi dạo chơi ngoại thành vẽ thực vật, là nơi đã từng đi qua trước đây, chỉ là tôi không nghe nói qua cái gì Tê Ngưu lĩnh, Nam Cung Phi Yến nói với tôi, đó là ngọn núi cao nhất ở vùng Nam Sơn, bởi vì địa hình giống như bò tót mà được gọi như thế, từ nhỏ chị ấy đã lớn lên ở gần nơi đó cho nên cũng tương đối quen thuộc địa hình.
Tôi lúc này mới nhớ tới, lúc trước Thiệu Bồi Nhất có nói quá, nơi Nam Sơn này có một vị hồ tiên pháp lực cao cường Yến phu nhân, mà Nam Cung Phi Yến chính là con gái nhỏ của người đó, nghĩ đến nơi mà chúng tôi muốn đến lúc này, kỳ thật đúng là quê quán chị ấy, khó trách lại quen thuộc như thế.
Hai chúng tôi mướn một chiếc xe đi, chị ấy nói như vậy còn có thể nhìn phong cảnh ven đường, nhưng lòng tôi nào có cái nhã hứng kia nữa, ngồi ở trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm tư không biết đã bay tới nơi nào rồi.
Buổi sáng trước khi xuất phát, tôi đi thăm Hà Điền Điền, tình huống của cô đã càng thêm không xong, tuy rằng có Thiệu Bồi Nhất thay cô cho quỷ sai một triệu tiền giấy tới đổi ba ngày thời gian, lại có Hoàng Thất thái gia làm cho cô ấy tục mệnh bảy ngày, nhưng nhìn tình huống bây giờ, đúng là thật sự không ổn, đặc biệt mấy ngày nay cô ấy chưa uống một giọt nước, ngay cả một người thân thể khỏe mạnh cũng không chịu nổi, huống chi là một người bệnh hấp hối như cô ấy.
Vì thế tôi đã để cho bọn họ trở lại bệnh viện một lần nữa, mặc kệ như thế nào, liền tính là truyền dịch dinh dưỡng, tốt xấu gì cũng phải để cô vượt qua được mấy ngày này, còn mấy chuyện khác cứ để cho tôi.
Nhưng mà nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên nhớ lại một việc, lúc ấy Thiệu Bồi Nhất ưng thuận cho quỷ sai kia một triệu tiền giấy, nhưng mà hai ngày này giống như vẫn chưa đốt cho người ta nha, chẳng lẽ là tên quỷ sai kia tức giận, trở về tìm Hà Điền Điền gây phiền toái?
Không được không được, phải nắm chắc thời gian xử lý chuyện này, tục ngữ nói Diêm Vương dễ nói chuyện, tiểu quỷ khó chơi, nợ tiểu quỷ này trăm triệu là không được.
Tôi vội vàng hỏi Nam Cung Phi Yến, hiện tại có thể liên hệ được với Thiệu Bồi Nhất hay không, chị ấy lắc đầu nói liên hệ không được, lại hỏi tôi hỏi cái này làm gì, tôi nói với chị ấy, có việc gấp tìm Thiệu Bồi Nhất, hai ngày trước còn chưa có đốt tiền cho quỷ sai câu hồn như đã hứa, lúc ấy nói rằng kéo dài thời hạn ba ngày, hiện giờ đã sắp tới thời hạn đó, tôi sợ tiểu quỷ kia tìm Hà Điền Điền gây phiền toái.
Nam Cung Phi Yến cười nói.
- Yên tâm đi, không phải Hoàng Thất thái gia tục mệnh thêm cho cô ấy bảy ngày nữa sao, thêm lên chính là mười ngày rồi, tuy rằng thời gian ba ngày đã đến, tiểu quỷ kia vẫn sẽ tìm đến, nhưng có pháp lực của Hoàng Thất thái gia che chở, tiểu quỷ cũng không thể làm gì, yên tâm đi, nhiều lắm là nó hơi gây loạn một chút thôi, cho thân thể Hà Điền Điền hơi yếu đi một chút, nhưng mà trước sau gì cô ấy cũng có dáng vẻ kia rồi, chỉ cần trước sau còn treo một hơi, thế nào cũng sẽ kiên trì đến bảy ngày.
Lúc này tôi mới thoáng yên tâm, nhưng trong lòng nghĩ, sau này về gặp lại Thiệu Bồi Nhất, nhất định phải bắt cậu ta nắm chặt thời gian làm xong chuyện này.
Trong lúc nói chuyện, chúng tôi cũng đã tới dưới một ngọn núi, xe ngừng lại, đã không thể nào đi về phía trước được nữa, vì thế chúng tôi liền thanh toán tiền xe, xuống xe bắt đầu đi bộ vào phía trong núi.
Lúc này trên núi đã không còn được gặp được nửa phiến lá xanh, có thể nói là khắp núi tiêu điều, khắp nơi đều là lá khô, tôi cúi đầu đi theo Nam Cung Phi Yến về phía trên núi mất nửa ngày, mới gọi chị ấy lại, hỏi chị ấy rằng rốt cuộc chúng ta muốn đi đâu? Cái gì Tê Ngưu lĩnh chính là nơi này sao?
Chị ấy chỉ chỉ ngọn núi cách đó không xa nói.
- Em nhìn thử ngọn núi nơi đó xem nó giống cái gì?
Tôi ngẩng đầu xem, thì thấy nơi đó một tòa cô phong đột ngột mọc lên, sơn thế cao ngạo, hình dáng như bò tót nằm xuống, bốn phía có các ngọn núi uốn lượn nhìn nhau, nhìn về phía xa chỉ thấy đá nhọn lởm chởm, vách núi chót vót, trên đỉnh ngọn núi có mây mù vấn vương, khá là đồ sộ
- Đó chính là Tê Ngưu lĩnh sao? Nhìn qua có vẻ ngập tràn tiên khí nha.
Tôi không khỏi tán thưởng.
- Đó là chuyện đương nhiên, đừng xem thường Tê Ngưu lĩnh này, năm đó cũng là có chuyện xưa, có lai lịch đấy.
Trong giọng nói của chị ấy tựa hồ mang theo một chút kiêu ngạo.
Tôi hiếu kỳ nói.
- Ồ? Có chuyện xưa gì, không ngại nói ra nghe một chút đi, dù sao cứ đi qua đó thì còn rất xa, nói ra nghe cho đỡ buồn.
Chị ấy quăng cho tôi một ánh mắt khinh bỉ.
- Em thật là có tâm tư nghe chuyện nha, còn muốn nghe chuyện xưa nữa, cứ tiết kiệm chút sức lực đi, đợi lát nữa tới trên núi rồi, còn không biết là tình huống như thế nào đâu.
Tôi theo bản năng lau mồ hôi.
- Tiết kiệm sức lực? Chắc là em tiết kiệm không được rồi, tục ngữ nói nhìn núi chạy ngựa cũng chết*, cái này không biết còn phải đi bao lâu nữa mới tới, em thấy, cái này ít nhất phải đi hơn hai giờ nữa mới tới được chỗ đó.
(* nhìn núi chạy ngựa cũng chết: nhìn thì thấy gần nhưng thực tế lại cách rất xa)
Chị ấy hì hì cười, thần bí mà chớp chớp mắt nói.
- Vậy, chị giúp em tiết kiệm một chút sức lực được không?
- Chị muốn làm gì, hay là chị muốn buộc em lại rồi cho em bay lên?
- Nói nhiều mất vui, em cứ nhìn chị làm là biết, một hồi nữa chị sẽ làm cho em thấy thoải mái dễ chịu……
Chị ấy bĩu môi, bỗng nhiên vứt cho tôi một cái mị nhãn.
- Chị muốn làm gì?
Tôi hoảng sợ, chị ấy sẽ không thừa dịp trong núi không ai, muốn bá vương ngạnh thượng cung tôi chứ...
- Ha ha ha, xem chút tiền đồ này của em đi……
Chị ấy cười tới cong cả eo, lại bỗng nhiên kêu một tiếng.
- Chúng tiểu nhân, đi ra nâng kiệu nào…
Tiếng chị ấy vừa dứt, liền thấy giữa không trung bỗng nhiên rơi xuống một đống gì đấy xám xịt, tôi lại hoảng sợ, tập trung nhìn cho kỹ, vậy mà lại là hai con hồ ly lông xám, chân sau đứng thẳng, chi chi kêu vang, cùng nhau chặp móng vuốt chắp tay thi lễ với Nam Cung Phi Yến, mà ở bên cạnh chúng nó có một cái kiệu trúc nhỏ.
Nam Cung Phi Yến đắc ý mà đưa tay chỉ về phía trước, tôi không tự chủ được mà bay lơ lửng, thế nhưng vừa vặn dừng ở phía trên kiệu trúc kia, ngay sau đó, chị ấy phất tay với hai con hồ ly lông xám kia.
- Hôm nay các cậu phải ra sức thật tốt nha, tới, nâng Thanh Thiên đại lão gia lên núi đi……
* Kiệu trúc này không phải là cái có mui như chúng ta hay thấy trong phim, đây là dạng giống như ghế ngồi bình thường thôi.