Chương 127: Âm thầm chỉ điểm
Tôi thật sự không hiểu nổi, hỏi vội:
- Sao Trai chủ lại nói vậy? Tên của tôi lại không có liên quan gì với chuyện này...
Hắn lắc đầu nói:
- Rất xin lỗi, tôi bất lực về chuyện này, tôi thu hồi lại lời mới nói. A Sinh, thay tôi tiễn khách.
Hắn nói xong thì bỗng nhiên vỗ bàn một cái, cả người dần dần trở nên trong suốt. Không đợi tôi lấy lại tinh thần, chủ Phúc Duyên Trai này đã biến mất.
Lúc này tôi mới bước lên một bước thì đã muộn rồi. Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn chỗ ngồi trống rỗng, không biết rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Đồng Tử A Sinh đi tới dùng tay ra hiệu mời tôi đi, còn rất lịch sự nói:
- Ngài Hàn, mời đi cho...
Tôi lập tức giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, vừa rồi rõ ràng còn tốt, sao đã ra lệnh đuổi khách rồi? Tôi là Hàn Thanh Thiên thì làm sao? Lẽ nào phạm vào kiêng kỵ của hắn à?
Tôi không nhịn được ngạc nhiên đứng ngẩn người tại chỗ. Nam Cung Phi Yến lại đứng dậy, vừa kéo tôi đi vừa nói với Đồng Tử:
- Vậy chúng tôi lại đi trước, ngày khác tôi sẽ trở lại gặp Trai chủ.
Đồng Tử mỉm cười nói:
- Cô Yến cứ tùy ý.
Cô Yến tùy ý, vậy có phải muốn nói về sau sẽ không chào đón tôi tới hay không? Tôi đang muốn hỏi thì Nam Cung Phi Yến đã thò tay kéo tôi đi. Mới quay đầu một bước mà tôi đã bước ra khỏi Tịnh Xá, đi vào trong sương mù phía ngoài cổng.
Tôi mơ mơ màng màng theo chị ấy ra khỏi Phúc Duyên Trai, lướt nhanh ở trong sương mù dày đặc một lúc, sau đó xung quanh bỗng nhiên nổi gió lạnh. Tôi mở mắt nhìn, hóa ra chúng tôi đã đi ra và đang đứng ở đầu phố, ngẩng đầu nhìn thấy trời đã tối đen.
Xem ra, vừa rồi tôi thật sự đã bỏ lỡ không ít thời gian. Chỉ chớp mắt mà gần như đã một ngày trôi qua.
Tôi quay đầu nhìn bức tường dầy, trong lòng đầy nghi ngờ hỏi Nam Cung Phi Yến:
- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Hình như hắn đột nhiên không thích gặp tôi?
Nam Cung Phi Yến thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói:
- Tình hình vừa rồi hình như không đúng lắm. Lúc này tôi có thể cảm giác được tâm trạng của chủ Phúc Duyên Trai dao động, đây là điều mà lúc trước tôi chưa từng phát hiện thấy. Hắn vẫn là một người rất bình thản. Điều này làm tôi cũng thấy rất kỳ lạ. Vì sao hắn đột nhiên có phản ứng như vậy? Theo lý thuyết, chắc hắn phải sớm biết tên của cậu mới đúng chứ!
Ngay cả cô cũng không hiểu nổi, tôi tất nhiên lại càng không rõ. Sau khi nhíu mày suy nghĩ một lát, tôi vẫn không hiểu ra sao, đành nói với cô:
- Thôi đi, dù sao lần này cũng không tính là uổng công. Bước tiếp theo chúng ta sẽ tự mình nghĩ cách. Dù sao người ta cũng có quy định, có thể biết được nhiều như vậy cũng nên thấy đủ rồi. Chuyện khác thì chờ sau này hãy nói.
Nam Cung Phi Yến gật đầu nói:
- Được. Nếu như vậy, chúng ta lại tự nghĩ cách. Ông trùm bất động sản kia chẳng qua cũng chỉ là bị một ác quỷ địa ngục nhập vào người, dù lợi hại hơn nữa cũng phải có hạn. Em yên tâm, có chị đây giúp em rồi.
Trong lòng tôi thầm nghĩ, bà chị hồ ly này đối xử với tôi thật sự không tệ, chuyện gì cũng sẵn sàng đứng chung một thuyền với tôi. Vì vậy hai chúng tôi đều bước ra khỏi ngõ và chuẩn bị đi tìm Kha Khôn Thành.
Khi thấy sắp đi đến đầu phố, đi thêm một đoạn nữa thì sẽ ra ngoài, phía trước bỗng nhiên hiện lên một đường ánh sáng trắng. Tôi theo bản năng dừng bước, chỉ thấy trong ánh sáng trắng này hiện ra một bóng người xoay lưng lại nói:
- Hai vị xin dừng bước.
Tôi lập tức trợn tròn mắt nhìn. Người này có dáng vẻ cao lớn, gương mặt điển trai, mái tóc dài chấm vai... Đây không phải là chủ Phúc Duyên Trai vừa rồi sao?
Nam Cung Phi Yến bước tới, cướp lời:
- Trai chủ có chuyện gì không ngờ lại phải dời bước tới đây?
Chỉ thấy chủ Phúc Duyên Trai đã khôi phục lại gương mặt bình thản nói:
- Tôi tới là muốn nói cho các người biết, ác quỷ địa ngục này có tính tình dữ tợn mà trước đây các người chưa từng gặp qua. Mặc dù chỉ mang theo một phần ý thức và năng lượng của bản thể ác quỷ, nhưng nếu muốn mạnh mẽ trừ bỏ thì cũng gặp phiền phức lớn, hơn nữa tất nhiên sẽ liên lụy tới người bị nhập thân bị hủy diệt. Cho nên phương pháp tốt nhất chính có thể dụ nó ra.
Hắn vừa nói ra lời này thì tôi lập tức bối rối. Người này làm sao vậy? Không phải vừa rồi còn nói hắn không quan tâm tới chuyện này, cũng không giúp được tôi. Vậy làm sao còn chưa tới năm phút đã tự mình chủ động chạy đến nói cho chúng tôi biết những chuyện này?
- Không phải ngài mới vừa nói...
Tôi buột miệng muốn hỏi tới cùng nhưng Nam Cung Phi Yến ở bên cạnh bỗng nhiên đá tôi một cái và cướp lời:
- Vậy theo ý kiến của Trai chủ, chúng tôi nên làm thế nào?
Chủ Phúc Duyên Trai nhìn Nam Cung Phi Yến, mỉm cười nói:
- Các người chắc chắn thấy kỳ lạ, vì sao tôi bây giờ và vừa rồi lại giống như hai người khác nhau. Nhưng điều này cũng không quan trọng. Nếu bây giờ các người còn chưa có cách tốt hơn, như vậy không ngại làm theo lời tôi nói, đi từ nơi này về phía nam, ra khỏi thành phố thì tìm đến một ngọn núi cao nhất. Ở chỗ đó, các người có thể tìm được cách giết chết con ác quỷ địa ngục này.
Tôi và Nam Cung Phi Yến liếc nhìn nhau, buồn bực nói:
- Xin hỏi Trai chủ có thể nói cụ thể hơn một chút không? Nếu như tôi nhớ không nhầm, phía nam thành phố là một ngọn núi có phạm vi mấy chục dặm. Bây giờ đang lúc tối lửa tắt đèn, chúng tôi đi đâu tìm được, lại có thể tìm được ai chứ?
Nam Cung Phi Yến cũng nói:
- Đúng vậy, cho dù là tôi cũng biết ngọn núi cao nhất của vùng đó phải là dãy núi Tê Ngưu, nhưng nơi đó cũng là dãy ngọn núi và thung lũng nối liền nên khu vực không nhỏ. Dù sao ngài cũng không thể để cho chúng tôi đi khắp ngóc ngách của từng ngọn núi để tìm manh mối chứ?
Chủ Phúc Duyên Trai suy nghĩ một lát lại gật đầu nói:
- Cũng được, tôi còn có thể nói cho các người biết, trên ngọn núi kia có hai người tranh đấu nhau đã mấy năm, nếu như các người có thể tìm được bọn họ, đồng thời tách bọn họ ra, như vậy sẽ có được manh mối này.
Tôi lại càng hồ đồ hơn. Trên ngọn núi kia có hai người tranh đấu? Hơn nữa còn tranh đấu tới mấy năm? Hắn đang nói về loài người sao? Có người nào có thể đánh nhau mà đánh tới nhiều năm, hơn nữa còn ở trong núi. Bọn họ không ăn cơm không ngủ sao?
Tôi không hiểu ra sao cả. Nam Cung Phi Yến lại chợt nói:
- À, tôi biết ngài nói là chỗ nào rồi. Cảm ơn Trai chủ chỉ điểm, chúng tôi đi ngay đây.
Chủ Phúc Duyên Trai một cười nói:
- Bây giờ đêm đã khuya, tôi sợ gây bất lợi cho các người, không bằng các người quay lại nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị thật tốt chờ sáng mai đi cũng không muộn. Dù sao bọn họ ở đó đã tranh đấu ngày đêm không ngừng, cũng sẽ không chạy mất.
Tôi nghe bọn họ nói chuyện mà trong đầu vẫn ở trạng thái treo máy. Nam Cung Phi Yến lại lén đá tôi một cái, lúc này tôi mới phản ứng được, vội vàng nói:
- Được được, nếu đã vậy thì cảm ơn Trai chủ, chúng tôi sẽ trở về chuẩn bị.
Chủ Phúc Duyên Trai khẽ gật đầu và lại liếc nhìn chúng tôi, đột nhiên thản nhiên nói:
- Tiệp Dư, cô ở bên cạnh nghe trộm làm gì?
Tôi sửng sốt, chỉ thấy trong bóng tối ở góc tường bên cạnh có một cô gái sợ hãi chui ra, nhìn kỹ thì đó chính là “hộ không chịu di dời” bướng bỉnh mà ban ngày tôi đã gặp.
- Tôi… tôi không nghe trộm đâu. Tôi mới vừa ra, muốn tiễn chị Yến. Ai biết Trai chủ lại đi ra. Tôi sợ nên mới nấp thôi...
Cô gái tên Tiệp Dư này hình như rất sợ chủ Phúc Duyên Trai, nhưng Trai chủ này ngược lại cũng không để ý, chỉ nhìn cô ta nói:
- Cô phải ngoan ngoãn, không được đi loạn ra ngoài, bằng không cẩn thận Xà bà bà đánh mông cô đấy.
Vừa nói dứt lời, thân hình của chủ Phúc Duyên dần dần nhạt đi, cuối cùng hắn mỉm cười nhìn chúng ta khẽ gật đầu rồi chậm rãi biến mất.
Trong bóng tối chỉ còn lại tôi và Nam Cung Phi Yến, còn có Tiệp Dư kia.
Tiệp Dư làm mặt quỷ về phía chỗ chủ Phúc Duyên Trai biến mất nói:
- Tôi mới không sợ ngài dọa tôi đâu. Xà bà bà ra ngoài làm việc, hai ngày nay đều không về, hừ...
Nam Cung Phi Yến mỉm cười nói:
- Tiệp Dư ngoan, bây giờ em còn nhỏ nên nghe lời Trai chủ nói. Ở đây không phải còn có chú Hắc và bác Liễu chơi với em sao? Chị thấy dáng vẻ của em vừa rồi chính là muốn chạy trốn, còn không thừa nhận à?
Tiệp Dư bĩu môi nói:
- Chơi với chú Hắc không vui, lại chỉ biết cười khúc khích thôi. Cả ngày bác Liễu cũng không mấy cử động, còn không để ý tới em, chẳng thú vị gì cả. Xà bà bà trở về chỉ biết quản em, em sắp buồn chán đến chết rồi!
Nam Cung Phi Yến cười ha hả, nói:
- Vậy cũng không có cách nào. Ai bảo em còn nhỏ chứ! Cứ chờ qua một, hai trăm năm nữa là em có thể ra ngoài rồi.
Tiệp Dư bỗng nhiên thở dài, trên mặt đầy vẻ u sầu, lắc đầu nói:
- Chị Yến đừng an ủi em nữa. Em biết, cho dù qua hai trăm năm nữa, em cũng không thể tùy tiện ra ngoài. Đừng nói là em, các chú, bác, cô, dì ở đây chẳng phải đều nghe lệnh của Trai chủ làm việc sao? Thật may là Trai chủ không tệ, chưa bao giờ dữ tợn với em, bằng không lần trước em lén ra ngoài, hẳn đã bị đánh chết rồi.
Nam Cung Phi Yến rõ ràng không muốn nói nhiều với cô ta, cô liếc nhìn tôi rồi an ủi cô ta:
- Được rồi, được rồi, em ngoan ngoãn chờ ở nhà đi. Chị Yến có việc phải đi trước đây. Sau này chị sẽ thường xuyên đến tìm em chơi, được không?
Tiệp Dư vừa nghe vậy thì bỗng nhiên lại cao hứng, ôm cánh tay của Nam Cung Phi Yến vừa nhảy nhót, vui mừng nói:
- Vậy chúng ta đã nói xong, chị không được lừa gạt em đâu đấy...
Nam Cung Phi Yến gật đầu và kéo tôi đi. Tôi nhìn Tiệp Dư với vẻ khó hiểu. Hình như tâm tình cô ta không tệ, cũng làm mặt quỷ với tôi mà vẫy tay nói:
- Anh không có việc gì cũng tới chơi nhé. Tôi rất thích cái tên anh đặt cho tôi đấy. Ha ha, về sau tôi chính là hộ không chịu di dời ở chỗ này, tôi xem ai còn dám đến phá nữa!
Tôi dở khóc dở cười nhìn cô ta chống nạnh, giả vờ dữ tợn, sau đó theo Nam Cung Phi Yến chạy ra khỏi phố Phúc Thuận.
Khi đến bên ngoài, cảnh vật vẫn còn bình yên, hai bên đều là nhà cửa còn nguyên vẹn, căn bản không có đống đổ nát nào. Nam Cung Phi Yến nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi thì mỉm cười đưa tay lên lại điểm ở trên mắt của tôi một cái. Tôi theo bản năng nhắm mắt, khi mở ra, chỉ thấy tất cả những thứ vừa rồi đều biến mất, xung quanh vẫn còn là một đống đổ nát ban ngày.
- Chỗ bày rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tiệp Dư kia là ai? Những người các chị nói lại là ai? Sao tôi nghe thấy mơ hồ khó hiểu vậy? Chuyện này có liên quan gì với chuyện phá bỏ di dời?
Tôi nóng lòng đưa ra thắc mắc với Nam Cung Phi Yến, cô cười nói:
- Tiệp Dư và tôi giống nhau, đều là một tiểu Hồ tiên. Nhưng cô ấy còn rất nhỏ, đại khái mới ba trăm tuổi. Dựa theo cách gọi của Hồ tộc thì hồ ba trăm tuổi thành tinh, có thể hóa thành người. Năm trăm tuổi mới được gọi là tiên. Cho nên, nghiêm ngặt mà nói thì cô ấy vẫn còn là một tiểu Hồ tinh. Về phần chuyện phá bỏ và di dời, cậu cảm thấy có bọn họ ở đây, chuyện phá bỏ và di dời còn có khả năng được tiến hành thuận lợi sao?
Tôi bừng tỉnh gật đầu. Hóa ra bọn họ thật sự là hộ bị cưỡng chế di dời. Nhưng nghe chị nói chuyện, Tiệp Dư ba trăm tuổi thật giống như mười ba tuổi vậy, cảm giác này thật sự không được tự nhiên.
Tôi lại hỏi chị về mấy người khác. Sao bọn họ lại phải ở đây và nghe theo lệnh của chủ Phúc Duyên Trai?
Nam Cung Phi Yến lắc đầu nói:
- Tôi cũng không biết quá rõ ràng về điều này. Cậu cũng đừng quan tâm nữa. Nói chung, nếu chủ Phúc Duyên Trai đồng ý đi ra chỉ điểm cho chúng ta thì nhất định có đạo lý của hắn. Tối nay chúng ta cứ về trước, sáng mai lại cùng lên đường đi tới dãy núi Tê Ngưu.
Tôi "Ừ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía xa. Lúc này trên bầu trời đầy sao, trên không trung của thành phố mơ hồ như có một tầng mây đen bao phủ...