Cấm Kỵ Sư

Chương 63: Cấm Giả Vô Tình

Chương 63: Cấm Giả Vô Tình


Không nghĩ tới, Nam Cung Phi Yến không có ở đây, có người nói với tôi, bởi vì chuyện tối hôm qua, nên nàng bị giáo huấn một trận, bây giờ đang bị cưỡng chế đình chỉ công tác một tuần.
Tôi rất ngạc nhiên, nếu xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không có ai tìm tôi để nói chuyện?
Nhưng điều này không trọng yếu, vào giờ phút này, tôi phải tìm được Nam Cung Phi Yến càng sớm càng tốt.
Nếu nàng không có ở trường học, như vậy nhất định đang ở nhà.
Tôi cõng Tân Nhã trên lưng, vội vàng chạy ra khỏi trường học, mặc kệ các ngón tay đang chỉ trở sau lưng tôi lần nữa.
Vận may của tôi không tệ lắm, mới vừa chạy ra khỏi cổng trường, liền bắt ngay được một chiếc xe, vì vậy tôi ôm Tân Nhã lên xe, chạy thẳng đến thành phố.
Ý thức của nàng đã mơ hồ, nhưng nàng vẫn nhìn tôi, trong miệng lẩm bẩm, nhưng tôi không thể nghe thấy nàng đang nói gì.
- Cố gắng chịu đựng, em sẽ tìm người cứu chị...
Vẫn là dãy nhà trọ lần trước, như tôi suy đoán, Nam Cung Phi Yến quả nhiên đang ở nhà.
Khi nàng nhìn thấy tôi đến, cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng sau khi thấy trên lưng tôi đang cõng một người bất tỉnh, biểu hiện lập tức trở nên trịnh trọng.
Tôi không có giải thích nhiều với nàng, trực tiếp đem Tân Nhã đặt lên giường, nói với Nam Cung Phi Yến:
- Nhanh cứu nàng...
Nam Cung Phi Yến bước lên kiểm tra một chút, nghiêm túc nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tôi cũng không dám lơ nàng, nhưng cũng không muốn giải thích quá nhiều, hiện tại tranh thủ thời gian là chủ yếu, tôi liền chạy đến trước bàn, cầm đại lấy một cây bút, viết một chữ “Cấm” lần nữa, sau đó chỉ vào đó rồi nói với nàng:
- Mọi chuyện là vậy, em viết ra chữ này, nàng cầm trong tay, liền trở thành như vậy.
Nam Cung Phi Yến nhìn vào chữ này một chút, khuôn mặt của nàng thay đổi một lần nữa, nàng buộc miệng nói:
- Cấm giả vô tình... Lẽ nào, nàng lẽ một cấm kỵ giả sao?
Tôi kinh ngạc nói:
- Cái gì, chị đang nói cái gì, cấm giả vô tình? Mà cấm kỵ giả là gì?
Nam Cung Phi Yến không đáp, cúi đầu nhìn Tân Nhã một chút, giống như đã quyết tâm làm điều gì đó, bỗng nhiên xoay người lại nói với tôi:
- Phiền phức em đi ra ngoài một chút, chờ khi nào xong chị sẽ gọi em vào.
Tôi không hiểu ra sao, nhưng chỉ có thể nghe lời nàng, vội vã chạy ra cửa, sau đó, cánh cửa của căn hộ lập tức đóng lại, ta vừa quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy Nam Cung Phi Yến đang chậm rãi cởi bỏ quần áo, lộ ra làn da trắng như tuyết....
Trong lòng tôi đột nhiên khó hiểu, chữa thương làm sao lại muốn cởi quần áo?
Đáng tiếc, nghi vấn vừa mới nảy ra, cánh cửa đã bị đóng lại.
Được rồi, hiện tại, tất cả chỉ có thể trông chờ vào nàng, chị gái hồ ly tinh của tôi...
Bất lực dựa lưng vào vách tường, nhớ lại vụ biến cố vừa xảy ra đột ngột khi nãy, cùng một đường đi tới nơi này, quả thực giống như trong một giấc mơ, tại sao khi Tân Nhã đụng tới tấm phù chữ cấm của tôi, lại bị thương nặng như vậy? Chẳng lẽ nói, nàng chính là cô gái thần bí đang ẩn núp hay sao?
Mà tác dụng của chữ cấm ẩn giấu ở bên trong cấm kỵ bút ký, rốt cuộc có tác dụng đặc biệt gì?
Còn có, khi nãy Nam Cung Phi Yến buộc miệng nói ra "Cấm giả vô tình", "Cấm kỵ giả", như vậy là có chuyện gì?
Tôi càng nghĩ càng cảm thấy những gì mình biết thực sự quá ít. Thế giới này, phức tạp hơn so với những gì tôi nghĩ quá nhiều.
Tôi lẩm bẩm:
- Tân Nhã, Tân Nhã, chị tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, nếu không, em sẽ phải đau khổ cả đời...
Chờ đợi suốt một lúc, cuối cùng cũng xong, sau khoảng một tiếng đồng hồ, cánh cửa căn hộ tự động mở ra.
Tôi lập tức xông vào, thấy được Tân Nhã đang nằm im ở nơi đó, vẫn là dáng vẻ hôn mê như trên đường, nhưng sắc mặt đã tốt hơn, bộ ngực phập phồng lên xuống đều đặn, giống như đang ngủ.
Nam Cung Phi Yến ngồi ở ghế sofa bên cạnh, đã mặc quần áo vào, nàng nhắm mắt tựa người ở nơi đó, giọng nói có chút mệt mỏi:
- Cô ấy không sao rồi, tiểu tử thúi cậu, làm cho chị gái này phải tổn thất mười năm đạo hạnh, cuối cùng cũng coi như thành công.
Tổn thất mười năm đạo hạnh? Tôi nhìn nàng, cảm động nói:
- Cảm ơn chị, em...
Nàng ngắt lời tôi:
- Không cần cảm tạ, chờ đợi sau khi cô ta tỉnh dậy, em hãy dẫn cô ấy rời đi, tuy nhiên...
Nam Cung Phi Yến đột nhiên dừng lại, tôi hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Nàng xoa xoa cái trán, chậm rãi nói:
- Sau đó, em nhớ cách xa cô ta một chút, tốt nhất là không bao giờ gặp lại cô ấy nữa.
Tôi cảm thấy rất ngạc nhiên:
- Tại sao? Điều này có lý do gì? Nàng, chẳng lẽ nàng có vấn đề gì?
Trong đầu tôi lóe lên ba chữ, cấm kỵ giả, Nam Cung Phi Yến thở dài nói:
- Trước đây chị cũng không chú ý đến dị thường của cô ấy, nhưng không ngờ được, cô ấy lại là một cấm kỵ giả
Tôi hoàn toàn ngớ ngẩn:
- Cấm kỵ giả, rốt cuộc cấm kỵ giả là thứ gì?
Nam Cung Phi Yến đưa mắt nhìn Tân Nhã, giọng nói có chút nhẹ nhàng:
- Đó là một truyền thuyết rất xa xưa, ngay cả chị, cũng chỉ nghe được từ trong miệng của những vị trưởng bối, cấm kỵ giả, chính là những người nắm giữ sức mạnh cấm kỵ...
Cấm kỵ giả, cũng giống như cấm kỵ sư, đều được truyền thừa từ rất lâu đời, về cơ bản, bọn họ được chia làm hai phe, trong đó có thiện có ác, năng lực không giống nhau, có làm việc kiêu căng, có im lặng làm việc, có vì thiện trừ ác, có làm hại dân thường, nhưng cũng có một phần nhỏ, xen lẫn giữa thiện và ác, bọn họ thích làm theo suy nghĩ của chính mình, hành tẩu trên thế gian này, nếu so với nhau, loại cấm kỵ giả này có tần suất xuất hiện ở thế gian nhiều nhất.
Mà cấm kỵ sư, thực thế là một thành viên trong số đông cấm kỵ giả, nhưng chức trách của cấm kỵ sư, tương đương với quan tòa cùng cảnh sát, chính bởi vì có sự tồn tại của cấm kỵ sư, cấm kỵ giả mới bị ràng buộc, không dám dễ dàng tiến thêm một bước.
Bởi vì sự tồn tại của cấm kỵ sư, sẽ làm cho những người xúc phạm cấm kỵ, biến thành tro bụi.
Bao gồm đám người cấm kỵ giả.
Tôi nghe được Nam Cung Phi Yến nói tới đây, cảm thấy choáng váng, thì ra cấm kỵ sư ở thời xa xưa có chức trách trâu bò như thế, quan tòa, cảnh sát, ràng buộc, ai không phục liền cho hắn trở thành tro bụi...
Cái này, là đang nói chính mình à?
Nam Cung Phi Yến ngừng lại một chút, rồi mới nói:
Mối quan hệ giữa cấm kỵ giả với cấm kỵ sư trong lúc đó trở nên rất vi diệu, không biết bắt đầu từ lúc nào, bên trong cấm kỵ sư có một quy củ bất thành văn, đó chính là, cấm giả phải vô tình.
Quy củ này, có người nói lần đầu tiên, bởi vì một cấm kỵ sư của Hàn gia đã sản sinh tình cảm với một cô gái là cấm kỵ giả, nhưng bởi vì tính cách cực đoan, xúc phạm vào cấm kỵ, phải hứng chịu sát nghiệt. Cấm kỵ sư kia tuy rằng trái với tổ huấn, đã bị các bậc trưởng bối trong nhà ép buộc phải ra tay trừng phạt cô gái cấm kỵ giả kia, nhưng vào phút chót vẫn không thể xuống tay được, đã thả cho vị cấm kỵ giả kia trốn thoát.
Tổ huấn của cấm kỵ sư, những người thiên vị, xúc phạm vào cấm kỵ của Hàn gia, sẽ bị trục xuất vĩnh viễn khỏi Hàn gia, tước đoạt tư cách cấm kỵ sư, đồng thời, Hàn gia sẽ vì đó mà gánh chịu một tai họa lớn.
Sau đó, người Hàn gia đã thiết lập nên quy củ này, giữa cấm kỵ sư cùng với cấm kỵ giả, không được nảy sinh tình cảm, nếu không, sẽ gặp phải nguyền rủa của cấm kỵ, hậu quả khó có thể tưởng tượng được, hai người, đều sẽ không có một kết quả tốt.
Nhưng bởi vì Hàn gia chính mình định ra quy củ, không tránh được việc họ sẽ thiên vị cho người nhà nhiều hơn một chút, vì vậy, cái gọi là cấm giả vô tình, thực tế chính là nói cấm kỵ giả không được có tình ý cùng với cấm kỵ sư, tuy nhiên cấm kỵ sư, thì thoáng hơn một chút, chỉ cần không làm ra hành động gì quá khích, về cơ bản không có vấn đề gì.
Mà chữ cấm tôi viết trong hôm nay, Nam Cung Phi Yến đã từng thấyông nội dùng qua một lần, đồng thời cũng từng nói với nàng, chữ cấm này, chính là khởi đầu của sức mạnh cấm kỵ, cũng chính là điểm kết thúc của sức mạnh cấm kỵ, bất cứ ai vi phạm phải cấm kỵ của thế gian, cho dù đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, chưa hề thực hiện, chỉ cần đụng đến chữ cấm này, thì sẽ bị cảnh báo hoặc bị tổn thương.
Do đó sự cố xảy ra trong ngày hôm nay, Nam Cung Phi Yến vừa nhìn thấy được chữ cấm này, liền đoán ra được tám chín phần. Nàng nói, chỉ đến lúc cấm kỵ giả xúc phạm đến cấm kỵ, mới chịu thương tổn nặng như vậy, mà Tân Nhã chỉ vì nhặt lên tờ giấy có ghi chữ cấm, đã dẫn đến hậu quả như thế, như vậy đã nói ra, trong lòng nàng đã nảy sinh tình cảm với tôi.
Cấm giả vô tình, cấm kỵ giả tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm với cấm kỵ sư.
Tôi hoàn toàn bị sự thật tàn khốc này đánh ngã, tôi không biết điều Nam Cung Phi Yến nói tới, rốt cuộc có thật hay không, cũng không biết phán đoán của nàng có chính xác hay không, nhưng cấm giả vô tình? Đây là quy củ chó đẻ gì!
Trong lòng tôi dấy lên lửa giận hừng hực, nhưng vào lúc này, Tân Nhã đang hôn mê, tự mình lẩm bẩm: Thanh Thiên...
Cả người tôi run lên, vội vàng bước đến kiểm tra, chỉ thấy được Tân Nhã đang nhắm hai mắt, khuôn mặt nhợt nhạt khi nãy, bây giờ đã trở nên đỏ chót một mảng, đưa tay chạm vào, rất nóng.
Không biết vì sao, trái tim tôi đột nhiên quặn đau, đó là một loại cảm giác mà từ trước tới giờ tôi chưa hề có.
Là thương tiếc? Là yêu say đắm? Hay là... một hình phạt vì đã xúc phạm cấm kỵ?
Tôi siết chặt nắm đấm và âm thầm thề ở trong lòng, trong cuộc đời này của tôi, tôi nhất định phải sửa lại loại quy củ tàn nhẫn này! Phá giải nguyền rủa của Hàn gia, bởi vì tôi đã là một cấm kỵ sư cuối cùng ở trên cõi đời này, cuộc sống của tôi, phải do tôi làm chủ!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất