Cấm Kỵ Sư

Chương 64: Cuộc Hẹn Thần Bí

Chương 64: Cuộc Hẹn Thần Bí


Tôi để Tân Nhã ở lại chỗ này của Nam Cung Phi Yến, nàng nói cho tôi, muộn nhất ngày mai sẽ đưa tôi một Tân Nhã vui vẻ nhảy nhót, tôi cười khổ, Tân Nhã mặc dù là lúc bình thường, có khi nào từng vui vẻ nhảy nhót chưa?
Tuy nhiên, nàng nghiêm túc nói cho tôi lần nữa, bất kể như thế nào, sau này nhất định phải cách xa Tân Nhã một chút, bởi vì, tuy rằng nàng không biết Tân Nhã là cấm kỵ giả loại nào, nhưng nàng nhìn ra được, ở trên người của Tân Nhã, có mùi vị không may, là một người mang vận đen.
Người mang vận đen?
Dĩ nhiên, ngay cả Nam Cung Phi Yến cũng nói như vậy?
Tân Nhã, Tân Nhã, trên người của chị, rốt cuộc tồn tại loại bí mật nào đây...
Tôi trở về trường học một mình, đã là thời gian tan học, trong sân trường mọi người tụm năm tụm ba đi với nhau, nhưng vừa nhìn thấy tôi từ xa, lập tức đều quay đầu đi hướng khác.
Đây là có ý gì? A, coi tôi cũng là sao chổi ư...
Tôi lặng lẽ lắc đầu, trở lại ký túc xá.
Mới vừa vào ký túc xá, A Long liền trợn to hai mắt nhìn tôi nói:
- Nha, hoa hoa công tử trở về, tại sao trở về sớm như vậy, tôi còn tưởng rằng ngày hôm nay cậu ở bên ngoài mướn phòng cơ.
Tôi không có tâm tư nói nhảm với hắn, cho nên cũng không có lên tiếng, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hắn thấy tôi không nói lời nào, cũng không có hứng thú làm ồn, gãi đầu một cái nói:
- Tiểu Thiên, có lúc tôi thật không thể hiểu nỗi cậu, việc mà cậu làm ra vào buổi trưa hôm nay, so với tối ngày hôm qua còn chấn động hơn, tuy nhiên nói thật, tôi khâm phục loại người như cậu, gan dạ, có can đảm, chuyên môn gặm xương cứng...
Cũng không biết lời này của hắn là khen ngợi hay chê bai, tôi trở mình, lười để ý đến hắn.
Nhưng hắn lại cười hì hì nói:
- Đừng không cao hứng mà, Tiểu Thiên, ngày hôm nay anh em đã giúp cậu bác bỏ tin đồn, liền dựa vào lời giải thích của cậu ngày hôm qua. Thực ra thì tôi vẫn muốn nói với cậu, người con gái Tân Nhã kia, xinh đẹp là xinh đẹp, thế nhưng mà không thích hợp với chúng ta, đúng hay không? Cậu muốn đi cùng với nàng, vậy thì ba năm đại học sau này, cậu có thể phải chịu khốn khổ, mỗi ngày bị người đâm thọt sau lưng không nói, vạn nhất thật xảy ra chuyện gì thì sao? Đừng quên, nàng đã...
Hắn ở nơi đó lải nhải liên tục, nhưng tôi căn bản không có để ở trong lòng, tôi đang suy nghĩ thân phận của cô gái bí ẩn kia, đột nhiên nghĩ tới điều gì, bỗng ngồi dậy, hỏi:
- Cậu có biết, ngoại trừ Tân Nhã ra, bên trong trường học này còn có ai đặc biệt thích mặc váy đen sao?
- Váy đen?
A Long sững sờ, suy nghĩ một chút rồi nói,
- Không có, trước đây có lẽ từng có, thế nhưng từ lúc chúng ta khai giảng cho đến bây giờ, thật sự một cái tôi cũng chưa từng thấy.
- Thật sự một người cũng không có?
- Hừm, một người cũng không có.
Tôi cau mày lại, dứt khoát đứng dậy, chuyện như vậy, vẫn là tìm nữ sinh nào đó hỏi tốt hơn, tốt nhất là nhập học thời gian dài một chút, nói thí dụ như... Sở Kỳ.
Tôi tùy ý thay đổi bộ quần áo liền muốn ra ngoài, A Long gọi tôi:
- Ôi, đúng rồi, buổi chiều Sở Kỳ tới tìm cậu hai lần, để cậu trở về liền đi tìm nàng, tôi suýt chút nữa quên mất...
Hả? Này đúng là đúng lúc, tôi một bên gật đầu một bên đi ra ngoài, A Long ở phía sau giống như một bà lão không răng vẫn còn đang lải nhải,
- Cậu nói cậu một chút sao, cũng không mua cái điện thoại di động đi, muốn tìm cậu đều không tìm được, bây giờ đã là thời nào rồi, cậu nói...
Tôi cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, nhưng trong lòng suy nghĩ, hắn nói cũng đúng, nếu không, một lát nữa đi mua cái điện thoại di động?
Đi về căng tin trên con đường nhỏ, tôi tìm được Sở Kỳ, nhưng cũng quả thực hao phí một chút công sức, nàng nhìn thấy tôi liền vội vàng hỏi Tân Nhã xảy ra chuyện gì, bây giờ ở nơi nào, trong lòng của tôi có chút cảm động, bên trong trường học này, dường như cũng chỉ có mình nàng biết quan tâm Tân Nhã.
Tôi đã sớm chuẩn bị kỹ càng lời nói dối, tôi nói cho nàng, trưa nay Tân Nhã đột nhiên té xỉu, tôi liền đem nàng đưa đến trong bệnh viện thành phố, bây giờ đã không có chuyện gì, chỉ cần hơi quan sát một chút, chậm nhất ngày mai là có thể về trường học.
Lúc đó Sở Kỳ liền bày tỏ phải đi bệnh viện, tôi nói Tân Nhã đã không còn ở bệnh viện, chị họ của tôi đang ở ngay trong thành phố, tôi đem Tân Nhã đưa đến nơi đó, dù sao hoàn cảnh nơi đó so với trường học này phải tốt hơn, sau đó ngày mai tôi sẽ đi đón nàng trở về.
Sở Kỳ lúc này mới yên lòng, cười híp mắt nói:
- Tân Nhã sau này đã có em chăm sóc, chị đã yên tâm nhiều rồi, tuy nhiên tính tình của nàng khá là yên lặng, em cũng không nên bắt nạt nàng nha.
Lời nói này của nàng, giống như tôi cùng Tân Nhã đã xảy ra chuyện gì rồi không bằng, ta nghĩ tới Nam Cung Phi Yến, không khỏi cười khổ, chuyển hướng đề tài, hỏi nàng:
- Đúng rồi, chị có biết hay không, bên trong nữ sinh có ai mặc váy đen?
Sở Kỳ khó hiểu nhìn tôi, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cái này rất nhiều a, làm sao đột nhiên nhớ tới hỏi cái này?
Rất nhiều? Tôi kinh ngạc nhìn nàng, không đúng a, nếu như có rất nhiều, như vậy tôi làm sao chưa từng thấy? Hơn nữa, cái tên A Long nhiều chuyện kia cũng chưa từng thấy a.
Tôi hỏi nàng:
- Không đúng như vậy a, làm sao xưa này em thậm chí chưa từng thấy người nào mặc váy đen? Ạch, ngoại trừ Tân Nhã.
Sở Kỳ nở nụ cười:
- Ngu ngốc, rất nhiều nữ sinh đều có váy đen, em cho rằng đây là độc quyền của Tân Nhã sao? Chỉ có điều là... Em cũng biết rồi, dù sao, bây giờ mọi người có váy đen cũng thậm chí không mặc, đều cất lên mà thôi, ai...
Tôi rõ ràng ý tứ của Sở Kỳ, mọi người đều cấm kỵ Tân Nhã mặc váy đen, không ai đồng ý cùng với nàng mặc trang phục như thế.
Nhưng mà, nếu rất nhiều nữ sinh thậm chí có váy đen, rồi lại một mực không ai mặc, như vậy, cô gái bí ẩn suất hiện ở phòng học quỷ ám trong tòa nhà thực hành, tại sao phải mặc một chiếc váy đen đây?
Lẽ nào thật sự... Là Tân Nhã sao?
Tôi chỉ cảm thấy đau cả đầu, Sở Kỳ nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của tôi, không hiểu nói:
- Ngày hôm nay em làm sao vậy, kỳ lạ như thế, làm gì vì một chiếc váy đen mà quấn quýt, em không phải là muốn... Đưa quần áo cho Tân Nhã chứ?
Xem ra nàng là nhận định tôi cùng Tân Nhã có vấn đề, tôi đối với nàng nở nụ cười, nhún vai một cái, cũng không có giải thích gì thêm, chuyện như vậy, giải thích càng nhiều, càng chuốc thêm phiền phức cho bản thân, nàng nghĩ như thế nào thì mặc kệ nàng.
- Đúng rồi, như vậy chị Đinh Linh Linh như thế nào?
Tôi đổi chủ đề hỏi.
- Há, nàng nha, rất tốt, tuy nhiên có khả năng là đã bị ngày đó dọa sợ, sau khi trở lại luôn luôn có chút thất thần không yên, đặc biệt là hai ngày nay, cảm giác nàng luôn luôn thần thần bí bí, ngày hôm nay cũng không có đi học, chị đoán rằng, chắc đang giận dỗi với tên Trần Hàn Dương kia.
Thất thần không yên? Cái này ngược lại cũng bình thường, ai trải qua môt hồi biến cố như vậy, tinh thần cũng có chút khó tránh khỏi sẽ phải chịu ảnh hưởng, đặc biệt là hồn phách của nàng, sợ rằng lúc đó đã bị thương tổn, có thể khôi phục nhanh như vậy, đã là ngoài ý muốn.
Cùng Sở Kỳ thảo luận xong chuyện, tôi liền muốn rời khỏi, nhưng nàng lại kêu tôi nói:
- Em vẫn không ăn cơm thì theo chị đi căng tin đi, ngày hôm nay em có công, chị mời khách nha.
Ha ha, tôi không nhịn được nở nụ cười, nói thật, tôi vẫn rất yêu thích tính cách này của Sờ Kỳ, tính cách thẳng thắn, trượng nghĩa, lại ngốc manh, cả ngày đeo cái mắt kiếng to, tóc ngắn ngang tai, nhìn giống y như một nhân vật trong phim hoạt hình.
Tôi đúng là đã quên mất chuyện ăn cơm này, nàng vừa nói như thế, không biết sao, cái bụng của tôi liền rất là phối hợp nàng sôi lên ùng ục ùng ục.
Tôi nhìn nàng cười cười:
- Được rồi, cùng nhau ăn cơm, tuy nhiên, em mời chị.
Hai người chúng tôi đi về hướng căn tin trường học, Sở Kỳ một đường líu ra líu ríu liên tục nói chuyện, một hồi nói Đinh Linh Linh nửa đêm đi ra ngoài cùng Trần Hàn Dương hẹn hò, sau khi trở lại liền mất tập trung, một hồi còn nói nàng một bạn gái trong phòng ngủ rất là phiền muộn, mấy ngày trước bị tên lưu manh không biết từ đâu xuất hiện kia dọa sợ thậm chí có bóng mờ, nửa đêm không dám đi nhà vệ sinh...
Tôi âm thầm cười trộm, hóa ra nữ sinh kia ở cùng một phòng ngủ với nàng, nếu như tôi nói cho Sở Kỳ” Lưu manh” mà nàng vừa nói thực ra chính là tôi, thực sự là không biết nàng có vẻ mặt gì, đoán rằng, trong miệng đều có thể nhét cái trứng gà chứ?
Bây giờ đã là sắp năm giờ chiều, bên trong căn tin cũng không có người nào, hơn nữa cửa sổ phía trước đã đóng, những món ăn khác đều đã hết. Hai người chúng tôi nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ có một nồi lẩu cay nhìn cũng không tệ lắm, cho nên liền muốn một phần, Sở Kỳ lại gọi một chút thứ khác, sau đó liền muốn lấy bóp ra trả tiền.
Tôi tự nhiên không thể để cho một cô gái như nàng mời khách, cho nên vội vàng móc bóp ra, chuẩn bị tranh thủ đem tiền thanh toán trước.
Tuy nhiên, ngay lúc tôi mới vừa móc bóp ra, lúc đang chuẩn bị trả tiền, tôi lại lập tức sửng sốt.
Cũng không phải bên trong bóp tiền không mang tiền, cũng không phải không đủ tiền, mà là, ở bên trong ngăn kép của bóp tiền, dĩ nhiên có một tờ giấy nhỏ màu đen đặt ở nơi đó.
Tôi xin thề, vật này tuyệt đối không phải tôi bỏ vào, hơn nữa ngày hôm nay tôi mang theo Tân Nhã ngồi xe chạy đến bên trong thành phố, lúc trả tiền xe, bên trong bóp tiền cũng tuyệt đối không có một tờ giấy như vậy.
Tôi vội vã nhìn lướt qua, chỉ thấy trên tờ giấy xuất hiện thần bí này, viết một hàng chữ.
- Đêm nay 12 giờ, sân vận động phía tây trường học, không gặp không về.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất