Chương 65: Mơ Về Cố Hương
Nhìn thấy tờ giấy đột nhiên xuất hiện này, cả người tôi hoàn toàn cảm thấy sốc, thứ này từ đâu tới?
Sở Kỳ nhìn thấy tôi ngây người, còn tưởng rằng tôi quên mang theo tiền, vội vàng đem số tiền trả hết, lôi kéo tôi ngồi xuống, cười hì hì nói:
- Chị biết em không mang đủ tiền, có phải xế chiều hôm nay đóng hết tiền viện phí cho Tân Nhã không?
Tôi sững người ở nơi đó, không nghe rõ được những gì cô ấy nói. Trong đầu đang bận suy nghĩ, rốt cuộc tờ giấy này có ý nghĩa gì?
Nàng nghĩ tôi đang cảm thấy mắc cỡ, cầm lấy một chai nước uống để trước mặt tôi rồi nói:
- Ai nha, em không cần xấu hổ làm gì, lần sau em lại mời chị cũng được mà.
Tôi đóng bóp tiền lại, phục hồi tinh thần, nở nụ cười miễn cưỡng với nàng, nói:
- Vậy thì ngại quá...
Một nồi lẩu cay rất nhanh được đưa lên, tuy nhiên bà thím mập ú khi nhìn thấy tôi thì hiện lên một vẻ khinh thường rõ ràng treo bên khóe miệng, chắc khi nãy lúc tôi vừa mở bóp tiền ra, bà ta đã nhìn thấy được trong đó rõ ràng có tiền...
Tôi không có tâm trí nào để ăn với uống, chạy đến một nơi vắng vẻ và bắt đầu suy nghĩ về chuyện này.
Tôi mở bóp tiền ra một lần nữa và lấy tờ giấy đó ra, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn vào dòng chữ ở phía trên, bắt đầu nhớ lại những chuyện đã xảy ra, tờ giấy này, lúc nào bị bỏ vào bóp tiền đây?
Tôi nhớ rõ ràng, buổi trưa tôi mang theo Tân Nhã ngồi xe chạy thẳng đến thành phố, lúc trả tiền, hoàn toàn không có một tờ giấy nào nằm trong bóp của tôi. Lúc quay trở về, cũng ngồi ở trong xe, tôi nhớ rằng mình dùng một trăm khối để trả tiền xe, tài xế kia thối lại tiền cho tôi...
Hả? Có khi nào người tài xế kia nhân lúc thối tiền cho tôi, đã kẹp nó vào bên trong tờ tiền rồi đưa cho tôi?
Không, không có khả năng, người tài xế kia thường chạy chuyến đường này, đã gặp nhiền lần, hơn nữa còn là một ông chú bụng phệ đã hơn bốn mươi tuổi, con cái trong nhà đều đã học cấp hai, muốn nói hắn hẹn tôi gặp mặt ở địa điểm nào đó vào lúc đêm khuya mười hai giờ, như vậy không phải hơi vô lý sao?
Có thể ngoại trừ lần này, thực sự tôi không biết được, còn có lúc nào, có thể bị người lặng lẽ đem một tờ giấy bỏ trong bóp tiền của mình, mà tôi không hề hay biết.
Suy đi nghĩ lại, tôi đột nhiên giật mình, chẳng lẽ, chuyện này không phải do người làm ra?
Đúng rồi, rất có khả năng là Nam Cung Phi Yến a! Tôi vỗ đùi, chỉ cảm thấy đám mây đen trong lòng lập tức tản đi, hơn phân nửa là nàng!
Ngoại trừ một hồ ly tinh như nàng, tôi nghĩ không ra còn có ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, con người căn bản không thể nào làm được, mà nói về mấy con quỷ quái bình thường ban ngày cũng không xuất hiện, chỉ có Nam Cung Phi Yến, mới biết chơi trò vặt vãnh dọa người này. Tôi đoán rằng nàng chắc chắn muốn đến phòng học quỷ ám cùng với tôi để điều tra.
Nghĩ tới đây, trong lòng của tôi ổn định hơn nhiều, cô nàng này, vẫn yêu thích làm ra vẻ bí ẩn.
Tôi an tâm trở lại trong ký túc xá, nhìn vào đồng hồ, vẫn chưa tới sáu giờ, cho nên dứt khoát lấu ra mấy quyển sách cổ mà tôi mượn được ở thư viện, trong lúc xem, tôi cũng tìm kiếm một vài từ cổ để làm phù chú.
Tôi bây giờ quá khổ sở, người ta tu hành vẽ phù, tốt xấu gì cũng có sư phụ dạy dỗ, hoặc có rất nhiều tại liệu liên quan để tham khảo, chỉ có một kẻ như tôi, phải tự mình tạo ta.
Thực ra, tôi cũng có mục đích khi đi tìm những chữ cổ thích hợp, ví dụ như ông nội dùng qua hai chữ định cùng chữ thu, hai chữ này đều là động từ, đại diện cho ý nghĩa cụ thể của một loại động tác đặc biệt nào đó, cùng với mục đích có thể đạt được. Dựa theo quan điểm này, thật ra cũng có có vài chữ phù hợp, ví dụ như: Khốn, tụ, tán, mấy chữ này, có thể sử dụng được.
Tuy nhiên, mấy chữ cổ kiểu này, thực ra có rất nhiều loại, tôi cũng không biết, rốt cuộc chữ nào mới có thể được sử dụng thành cấm pháp, chỉ có thể sử dụng biện pháp ngu ngốc nhất, thử nghiệm từng chữ một, trong lòng tôi suy nghĩ, nếu như chữ nào viết ra làm cho tôi có cảm ứng, vậy hơn phân nửa là chính xác.
Tôi cũng không ham quá nhiều, bên trong mấy chữ tụ cùng tán, nét chữ quá nhiều, hơn nữa ý nghĩa của nó cũng không phải rất rõ ràng, tôi nhìn một lúc, quyết định trước tiên viết chữ khốn, bởi vì chữ này làm cho tôi có cảm giác ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đương nhiên, chữ khốn này không phải là lôi kéo đối phương vào một giấc mơ, mà hẳn là nhốt lại, nghĩ mà xem, tôi đánh một Pháp Quyết Chữ Khốn ra, yêu ma quỷ quái lập tức bị kiềm hãm, bị nhốt vào bên trong không cách nào thoát thân, cũng không cách nào tấn công tôi, chẳng phải lúc ấy tôi sẽ đứng ở thế bất bại?
Nói viết là viết!
Tôi lập tức bày ra tờ giấy, cầm lên bút lông, đổ mực nước, dựa theo những chữ cổ có nghĩa như vậy, bắt đầu luyện tập.
Rất nhanh, trên bàn tràn lan đầy những chữ khốn do tôi viết, dạng kiểu chữ gì cũng có, tôi khá là hài lòng nhìn từng chữ từng chữ một, trong lòng khá đắc ý, không phải khoác lác, tôi viết chữ, cũng là tài năng xuất chúng ở trong lớp, Trương lão vẫn thường hay khen ngợi tôi, rất có phong cách chữ cổ, thần vận không tầm thường.
Tuy nhiên viết tới viết lui, từ đầu đến cuối tôi đều không tìm được loại cảm giác đó, ước chừng một canh giờ trôi qua, không chỉ không có luyện thành cái gì, ngược lại viết đến nỗi đầu óc mình choáng váng, viết tiếp vài tờ nữa, có chút không chịu nổi, chỉ đành để bút xuống, nghỉ ngơi một chút.
Lúc này tôi mới nhớ tới tới, A Long cùng Tiểu Hồ Tử đi đâu hết rồi? Nhìn bầu trời đã sắp tối, dĩ nhiên không thấy họ, hai người này, gần nhất nhìn tôi hơi quái lạ, cũng không biết chơi trò bí ẩn gì với tôi?
Không chừng giờ này lại chạy đi quán internet chơi game rồi.
Bọn họ không có mặt thực sự tốt hơn, đỡ phải luôn miệng hỏi cái này hỏi cái kia, bằng không khi họ thấy tôi viết một đống chữ lớn này mà không hiểu ra sao, không chừng họ nghĩ rằng tôi bị điên.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, tôi lại đứng thẳng người lên và tiếp tục viết chữ. Sau khi lục tung hết những quyển sách cổ đó, dần dần, tôi rốt cuộc phát hiện ra, tôi đã thất bại....
Bởi vì tôi đã thử qua tất cả các kiểu chữ, nhưng không cái nào thành công. Tôi không biết mấy kiểu chữ này không thích hợp, hay công lực của tôi vẫn còn chưa đủ.
Tôi có hơi nản lòng nằm trên giường, chẳng lẽ nói phương pháp này của tôi là sai lầm?
Suy nghĩ miên man một hồi, nhìn chằm chằm vào những kiểu chữ không giống nhau kia, không biết tâm lý tôi có bị thôi miên hay không, tôi thực sự cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng, cứ như vậy tôi ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi đã trở về được ngôi làng trên miền núi nho nhỏ làm tôi luôn nhớ mong.
Non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng, một ngôi làng miền núi xinh đẹp giống như một bức tranh, nằm sâu bên trong ngọn núi, ở nơi đó có bạn bè thời thuở bé của tôi, có những kỷ niệm hạnh phúc thời thơ ấu, cùng những nỗi niềm nhớ nhung không thể nào quên.
Đột nhiên, tôi dường như đang chạy trốn ở những cánh đồng ruộng nhỏ, phong cảnh xung quanh rất đẹp, những ngọn núi xanh, nước trong veo, mặt trời ấm áp, trong rừng có chim nhỏ đang hót vang, khắp sườn núi có đủ loại hoa dại đang đua nhau nở rộ.
Ngọn núi xanh, dòng nước trong veo, cánh đồng, những con đường nhỏ, hoa dại, cỏ dại, làm cho tôi cảm thấy rất vui sướng, ở dưới chân núi chính là cố hương của tôi, ngôi làng nhỏ của tôi, ông nội ơi, con đã trở về...
Quay sang một sườn núi cao chót vót, hình bóng của ông nội đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, hắn hơi cúi người và mỉm cười với tôi, trong tay cầm một tẩu thuốc lớn, thứ không bao giờ rời khỏi ông nội.
- Ông nội...
Trong lòng tôi kích động, lảo đảo chạy tới.
Tuy nhiên, hình bóng của ông nội luôn cách tôi không xa không gần ở phía trước, dù cho tôi có chạy như thế nào, cũng không thể đến bên cạnh hắn.
Ông nội vẫn mỉm cười nhìn tôi, khẽ lắc đầu, và nói với tôi:
- Ông dạy con viết chữ, con viết như thế nào rồi?
Tôi đứng ở nơi đó và nhìn ông nội nói:
- Ông nội, con quá đần độn, đã lâu như vậy rồi, mà con chỉ có thể viết được vài chữ như vậy, tại sao, con không thể viết được những chữ khác?
- Thằng bé ngốc, cấm pháp của Hàn gia, được truyền thừa từ mấy ngàn năm, mỗi một chữ, đều tồn tại nhiều điều huyền bí của trời đất này, sao con có thể đơn giản như vậy mà lĩnh ngộ ra được, nếu như con có thể lĩnh ngộ được ý nghĩa thực sự của cấm pháp, thực ra cũng rất đơn giản, ông nội nói cho con, mỗi một chữ đều là một đạo, bác đại tinh thâm, bất luận đó là chữ nào, đều tồn tại một ý nghĩa đặc biệt của nó, để ngộ ra được loại tinh thần này, còn nhất định phải để cho mình, hòa vào trong đó...
Tôi không hiểu, nhanh chóng hỏi ông nội:
- Nhưng con làm thế nào có thể hòa mình vào trong đó ạ?
Ông nội cười nói:
- Lẽ nào con đã quên, bức tranh thiên thư của Hàn gia chúng ta sao...
Bức tranh thiên thư? Tôi giật mình nghĩ về nó, đột nhiên lúc này ông nội mỉm cười với tôi, sau đó liền quay người, chậm rãi biến mất trong hư không...
Tôi cuống lên, hô to:
- Ông nội, người đừng đi, ông rốt cuộc ở nơi nào, ông nội, con còn có cơ hội để gặp mặt người một lần nữa không....
- Ha ha, xưa nay ông nội chưa từng bao giờ rời xa con, cháu trai, con cần phải nổ lực, ông nội đang chờ đợi con...
Hình bóng của ông nội dần dần biến mất, tôi lo lắng khóc lớn, gắng sức đuổi theo phía trước, mới vừa chạy được vài bước, đã thấy ở giữa không trung đột nhiên nổi lên một tầng mây đen dày đặc, tiếp theo một bàn tay lớn duỗi ra từ trong bóng tối và đập về phía tôi...
- A...
Tôi chỉ cảm thấy trán của mình bị đập trúng, cả người rùng mình một cái, đột nhiên tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn, chẳng biết A Long cùng Tiểu Hồ Tử đã về lúc nào, mà A Long đang xoa xoa tay, nói với tôi:
- Tiểu tử cậu ngủ mớ cái gì vậy, sao bắt lấy tay người nào cũng hô ông nội thế...
Tiểu Hồ Tử cũng nói:
- Mấy thứ này của cậu làm tôi giật mình đó, sao lại viết nhiều chữ khốn như vậy? Có phải bị mất ngủ hay không?
Tôi ngơ ngác, mơ hồ một lúc, mới phản ứng được chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng nhìn vào đồng hồ, đột nhiên nhảy người lên.
Chỉ còn chưa đến mười phút nữa là đã tới mười hai giờ, tôi phải đi đến cuộc hẹn ngay lập tức!