Chương 66: Ác Ma
Sân vận động nhỏ ở bên phía tây trường học, nơi này gần đây quả thực đã trở thành địa bàn hoạt động về đêm của tôi. Tôi chạy một mạch, thông qua vài ngõ ngách đến được nơi đây, thở hổn hển nhìn đồng hồ, cũng còn tốt, còn ba phút nữa mới đến mười hai giờ đêm.
Có lẽ người nào đó sẽ hỏi, đêm khuya mười hai giờ, làm sao tôi chạy ra đây được?
Điều này, tôi muốn nói, dù cho có khó khăn hay trở ngại, cũng không thể ngăn chặn được bước chân của những người đang ngóng trông tự do, nhưng thực ra, do lan can sắt vừa mới thay thế ở nhà vệ sinh tầng một, vừa mới sang ngày thứ ba, đã bị một vị đại ca mạnh mẽ giấu tên nào đó bẻ cong rồi...
Tôi nhìn xung quanh một chút, cảm thấy hơi khó hiểu. Theo lý thuyết, người này đã lén la lén lút nhét tờ giấy cho tôi, hẹn tôi tới nơi này, vậy thì phải tới trước mới đúng, nhưng tôi nhìn xung quanh đây, không hề có người nào.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng nên bắt đầu đi vòng quanh sân vận động, tìm kiếm một ngóc ngách nào mà người kia có thể xuất hiện, tôi không biết người bí mật hẹn tôi ra đây liệu có phải là Nam Cung Phi Yến hay không.
Tôi mất ba phút để đi một nửa vòng quanh sân vận động, kết quả là tôi không phát hiện được bất kỳ điều gì, tôi cảm thấy rất nghi ngờ, lẽ nào người này đang trêu đùa tôi?
Một lần nữa đi về phía dưới của giá bóng rổ, tôi xoa eo, ánh mắt nhìn khắp mọi nơi, xung quanh vẫn như cũ không có ai, cơn gió đêm se se lạnh, cuốn theo những chiếc lá vàng đã rụng xuống, quay tròn trong không khí, nghe vào trong tai, có tiếng ô ô rất kỳ quái.
Tôi hắt hơi, xoa xoa mũi nhìn đồng hồ lần nữa, vừa đúng mười hai giờ.
Được rồi, tôi sẽ chờ lâu hơn một chút, nếu như vẫn không có ai xuất hiện, thì tôi sẽ quay người rời đi, trong ngày lạnh giá này, tôi không có thời gian để đùa giỡn cùng với nàng.
Vừa nghĩ tới đây, tôi tiện tay móc ra một điếu thuốc và đốt hút, trong lòng thầm nghĩ, tôi sẽ cho nàng thời gian một điếu thuốc.
Thực ra, thói quen hay hút thuốc bây giờ của tôi, lên đại học mới được tạo thành, A Long là một kẻ chuyên hút thuốc, Tiểu Hồ Tử thỉnh thoảng cũng hay hút thuốc, ở dưới sự ảnh hưởng của bọn họ, tôi cũng bắt chước hút theo, lúc đó cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng có một cảm giác thoải mái khó nói nên lời, cả người dường như bình tĩnh lại, đầu óc cũng sáng suốt hơn.
Từ đó trở đi, bất cứ khi nào trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, sẽ hút một điếu thuốc, như vậy có thể làm cho mình nhanh chóng bình tĩnh lại.
Điếu thuốc tôi đang hút, là thuốc lá hiệu Trung Nam Hải, bên ngoài có in nặng tám gram, thường được gọi là tiểu bát, một hộp sáu khối tiền, giá cả không cao không thấp, hương vị vừa phải, trong đám nam sinh viên chúng tôi, có rất nhiều người hút loại này.
Tuy nhiên, trong hộp thuốc lá chỉ còn lại một điếu thuốc, tôi dùng hai ngón tay lấy nó ra, dựa vào một chút ánh sáng mờ nhạt nhìn hộp thuốc lá này, chỉ thấy ở mặt trên có viết: Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, cần cai nghiện nhanh chóng để có sức khỏe tốt hơn.
Mỗi lần tôi nhìn vào dòng chữ này đều muốn cười to, biết rõ hút thuốc có hại cho sức khỏe, thì f* ck you, mấy người đừng có sản xuất, đừng có bán nữa!
Điều này giống như một cô gái ngành, một bên nằm trong lòng khách, một bên nói: Anh trai à, trọn bộ là tám mươi khối! Sau đó khi vừa tiến vào phòng, một bên cởi đồ một bên nói: Anh trai à, hay giờ anh về nhà với vợ mình đi...
Đậu xanh, ngay cả đồ đều cởi hết, còn nói với người ta điều này?
Dùng sức dẫm dẹp lép hộp thuốc lá, sau đó tung một cước đá bay nó vào đống rác, một ngọn lửa lóe lên trong bóng tối, tôi hút một hơi thật dài.
Thoải mái quá, cái chó má gì mà hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, đối với dân nghiện thuốc là nói, đều là mây bay, nếu như ở trên đó có in dòng chữ: Hút thuốc lá có thể dẫn đến liệt dương, con mẹ nó, tôi dám cam đoan, so với việc bị ung thư phổi còn hiệu quả hơn, ngay lập tức sẽ có một đống người cai thuốc lá.
Điểm đỏ lấp lóe của điếu thuốc, nhìn ở trong bóng tối, giống như một con mắt đỏ rực, chuyển động qua lại, bên trong làn khói mù, tôi hơi nheo mắt, hưởng thụ cảm giác đê mê này.
Trước mắt tôi dường như nổi lên ảo giác, đầu điếu thuốc kia ở trước mắt đang chuyển động, đột nhiên, một điểm đỏ đã biến thành ba điểm đỏ, vẫn cứ ở nơi đó nhẹ đung đưa, tôi đột nhiên tỉnh táo, tập trung nhìn kỹ, thực sự có tới ba điểm đỏ luôn a.
Lẽ nào tôi bị say thuốc đến tình trạng này rồi? Đậu xanh, hút thuốc quả nhiên có hại cho sức khỏe mà...
Tôi dùng sức dụi dụi mắt, nhìn lại một lần nữa, vẫn có ba cái!
Tuy nhiên, hai trong số ba điểm đỏ, đột nhiên vụt tắt ngay lập tức, sau đó lại sáng lên một lần nữa, giống như, đang chớp mắt...
Trong lòng tôi hơi động, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc đi, nhìn lại lần nữa, điểm đỏ còn lại hai cái, hơn nữa, dường như đang chậm rãi tiến về phía của tôi!
Tôi ngay lập tức hiểu rõ, đứng dậy và hét lên:
- Nam Cung Phi Yến, chị đùa kiểu gì thế, có việc gì cứ nói thẳng, tưởng làm mấy điều vô nghĩa như vậy, chị cho rằng em sẽ sợ sao?
Trong bóng tối, điểm đỏ kia đột nhiên dừng lại, một giọng nói kỳ lạ vang lên:
- Ngươi nói cái gì?
Tôi sửng sốt, không phải Nam Cung Phi Yến?
Đột nhiên, hai điểm màu đỏ nhảy ra từ trong bóng tối, làm tôi giật cả mình, nhưng nhìn kỹ hơn, hóa ra nó chỉ là một con khỉ quái dị lông đen khắp người, đang nhìn chằm chằm tôi, hai điểm đỏ khi nãy, chính là hai con mắt của nó!
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, không thể không theo bản năng lùi về phía sau một bước, dĩ nhiên đây là con sơn tiêu lúc trước!
Như vậy người đang núp trong bóng tối kia là ai?
Con sơn tiêu đứng yên trên mặt đất không di chuyển, trong bóng tối, giọng nói kia tiếp tục vang lên:
- Có vẻ như, ngươi thực sự không quên được con tiểu hồ ly kia...
Sau những lời này, người kia chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, giống như vượt qua từ hố đen thời không, bước từng bước ra, dần dần hiện rõ ràng ra trước mặt tôi.
Ngay lúc hắn vừa xuất hiện, con sơn tiêu kia đột nhiên quay lại và nhảy lên bờ vai của hắn, nhe răng và gầm gừ với tôi, giống như nó đang thị uy vậy.
Tôi cảm thấy ngạc nhiên lần nữa, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, con sơn tiêu này, chính là hắn nuôi dưỡng!
Người trẻ tuổi này sau khi bước ra, hai tay vẫn chấp sau lưng, cứ đứng như vậy ở nơi đó và im lặng nhìn tôi.
Đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nói đúng hơn, là một người trẻ tuổi kỳ lạ, hắn mặc trên người một bộ trang phục rất quái dị, giống như chiếc áo choàng mà người hay mặc, pha trộn giữa hai màu hồng và đen, một nửa tóc dài vén lên từ trán ra sau lỗ tai.
Tuy người trẻ tuổi này ăn mặc có chút quái dị, nhưng vóc người cân xứng, có được mày kiếm mắt sao, sống mũi cao, đôi môi hơi nhếch lên, nhìn vẻ bề ngoài khá đẹp trai.
Có điều, cặp lông mày của hắn mơ hồ mang theo sát ý, và đôi môi hơi vểnh lên, hiện lên vẻ xem thường, mặc dù gương mặt hoàn mỹ không chút tỳ vết nào, nhưng lại mang theo một luồng tà khí nồng đậm!
Người này, nhất định chính là người mà Trần Hàn Dương đã nói tới, người trẻ tuổi có khuôn mặt tràn đầy tà khí ở trên núi!
- Là anh tìm tôi? Anh là ai?
Tôi trầm giọng hỏi.
Người trẻ tuổi này ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi nhúc nhích, giống như đang cười khẽ, chậm rãi nói:
- Ta là ai sao, lẽ nào ngươi không nhận ra ta?
Cái miệng của người này, vẫn mơ hồ mang theo một mùi vị trang bức, tôi kiềm chế kích động muốn đấm hắn hai quyền, không mặn không nhạt đáp trả:
- Phí lời, lẽ nào anh là con chó con mèo gì, khiến cho người khác vừa nhìn liền có thể nhận ra hay sao?
Trong lời nói của tôi không mang theo nửa điểm khách khí, cái tên này vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt, nuôi dưỡng sơn tiêu đi hại người, đây chính là phạm vào cấm kỵ!
Hắn hơi cau mày, nhưng nụ cười trên khuôn mặt càng đậm hơn, hắn chậm rãi nói:
- Không tệ lắm, dám nói như thế trước mặt ta, ngươi chính là người đầu tiên.
Người này mang tới cho tôi một cảm giác quá đáng ghét, dùng một câu Đông Bắc mà nói, đây chính là một kẻ giả vờ trâu bò điển hình, nếu ta nói như vậy với ngươi, ngươi có bản lĩnh tới đây cắn ta đi?
Tôi không nhịn được vẫy vẫy tay nói:
- Nếu như anh đã muốn tìm tôi, thì đừng phí lời nữa, có chuyện gì mau nói ra, có rắm thì thả, nói chuyện với một kẻ chuyên giả vờ trâu bò như anh, tôi cảm thấy không quen!
Hắn nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ, giữa hai hàng lông mày toát ra một chút khó chịu, nhưng tôi không hề quan tâm, trên tay đã lặng lẽ đeo lên nhẫn huyết ngọc, nhìn chăm chú vào hắn, nghĩ thầm, ngày hôm nay xem ngươi có thể bày ra chiêu trò gì.
Hắn không nói gì suốt một lúc, dần dần khôi phục bình tĩnh, đột nhiên lắc đầu và nói:
- Một kẻ ngu muội, ngươi có biết được, ngươi đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng không?
Phạm sai lầm? Có ý gì, câu này đáng lẽ ra tôi phải nói với hắn chứ?
Tôi cười mỉa mai, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Tôi xin lỗi, từ nãy tới giờ tôi chưa từng cảm thấy mình làm sai điều gì, sai lầm chính là anh, cả gan mang theo thứ này chạy tới đây, anh không sợ bị người khác thu phục sao?
Khóe miệng của hắn động đậy lần nữa, nổi lên một nụ cười tà ác:
- Ngươi nghĩ rằng một ngôi trường nhỏ bé thế này, có thứ gì làm cho ta sợ sao?
Hắn dừng lại một chút, đưa tay vỗ về con sơn tiêu trên bả vai, nói tiếp:
- Thứ duy nhất đáng nói tới là con tiểu hồ ly kia, nhưng bây giờ nó đang liều mạng để giúp ngươi chữa thương cho con ô nha nữ xui xẻo kia, vì vậy bây giờ không có ai đến giúp ngươi đâu.
Giọng điệu này của hắn, giống như đã xem tôi thành thịt cá trên thớt, bât cứ lúc nào cũng có thể cho hắn tùy ý nhào nặn, nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm những điều này, vừa nãy tôi rõ ràng nghe được hắn nói, Nam Cung Phi Yến đang liều mạng chữa thương cho con bé quạ đen xui xẻo!
Ô nha nữ? Tân Nhã sao?