Chương 67: Trận Đấu Ác Liệt
Tôi chỉ biết Tân Nhã bị mọi người gọi là sao chổi, có cái miệng xui xẻo, nhưng bây giờ tên này nói ô nha nữ là sao?
Hắn không quan tâm đến phản ứng của tôi, khịt mũi rồi nói:
- Nếu như ngươi không biết ngươi phạm phải sai lầm gì, vậy ta không ngại nói cho ngươi biết, ngày hôm đó ở trên núi, ngươi không nên đi cứu người, phạm vào kiêng kỵ của ta, biết chưa hả? Đây chỉ là một trong những nguyên nhân mà ngươi phải chết, còn một nguyên nhân khác nữa... đó là, chắc ngươi cũng biết, ha ha ha...
Tôi cũng biết? Biết cái rắm! Ngươi nuôi dưỡng con sơn tiêu kia hại người, ta cứu người, mà lại phạm phải kiêng kỵ của ngươi? Mấy người như thế này quả nhiên tư duy không theo lẽ thường, không nói đến những thứ khác, nội bộ quần áo mà hắn đang mặc thôi, vốn dành cho bệnh nhân tâm thần mà!
Tôi lười hỏi nguyên nhân còn lại là gì, hay con bé quạ đen, tạm thời đều bị tôi đặt sang một bên, tôi cười nhạo báng, nói với hắn:
- Nếu ngươi đã nói rõ ra ý đồ đến đây của mình như vậy, thì cũng đừng phí lời nữa, đến đây đi, một kẻ xúc phạm cấm kỵ, hãy để cho ta xem một kẻ ngươi có bản lĩnh gì.
Hắn ta đột nhiên cười lớn:
- Ngu xuẩn, lẽ nào ngươi không biết, ngươi đã bị trúng chiêu rồi sao?
Tiếng nói của hắn vừa dứt, tôi đột nhiên cảm thấy chóng mặt, trong ngực khó chịu cực kỳ, sợ hãi la to:
- Ngươi, ngươi lúc nào thì...
Hắn nở nụ cười tà ác, kiêu căng nói:
- Đối phó với một tiểu nhân vật như ngươi, không xứng để một người như ta phải trực tiếp động thủ.
Tôi hoàn toàn không hiểu ý của hắn, từ lúc tên này xuất hiện cho tới bây giờ, hắn dường như vẫn đứng ở nơi đó, không hề làm ra cử động gì, tại sao tôi lại bị trúng chiêu chứ?
Hắn đột nhiên khoanh tay lại, bày ra một tư thế khó hiểu, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, trong miệng bắt đầu phát ra một loại ngôn ngữ kỳ lạ, giống như là một loại ngôn ngữ mà tôi chưa từng được nghe qua, dường như đó là một câu thần chú cổ xưa...
Tôi chưa kịp suy nghĩ gì thì ngực của tôi giống như bị cây búa lớn đập trúng, một áp lực mạnh mẽ xông thẳng về phía tôi, tôi không đứng vững được, hai chân lảo đảo lùi về phía sau, chỉ cảm thấy cả người như đang rơi vào một dòng nước xoáy khủng khiếp, tiếng thì thầm của tên kia, dường như đang vang vọng khắp đầu tôi, giống như một cơn đại hồng thủy, kéo tới từ khắp mọi nơi.
Cả người tôi run rẩy dữ dội, vào ngay lúc này, hầu như không thể kiểm soát nổi bản thân mình, trái tim đập mạnh, đầu óc dần dần mơ hồ, chỉ cảm thấy ở đỉnh đầu mình có một thứ gì đó rất kỳ lạ, giống như ở trong thân thể mình có món đồ gì, muốn liều mạng chui ra ngoài.
Không tốt, tôi đột nhiên cảm thấy, cái cảm giác này, rõ ràng là dấu hiệu khi hồn phách sắp sửa rời đi cơ thể!
Tôi cắn răng, nắm chặt bàn tay, đột nhiên ở ngón tay truyền đến một cảm giác đau đớn, nhưng cũng gần như không cảm giác được, tôi biết, đây là do ảnh hưởng của hồn phách, cảm giác đau đớn này gần như không còn.
Tôi cúi đầu, quỳ một chân trên mặt đất, cảm nhận được máu tươi đang chảy ở đầu ngón tay của tôi, đột nhiên khôi phục lại một ít sức lực, để cho tôi có thể móc được mấy tấm phù chú trong bóp tiền. Tuy nhiên, đầu óc của tôi giờ đã mơ hồ, không thể nhận biết được mình lấy ra loại phù chú nào, chỉ đành cố gắng dán nó lên trán, chỉ mong, thứ này sẽ có hiệu quả.
Ở trong bóng tối, một tia ánh sáng đỏ lóe lên ở phía trước, trong khoảnh khắc ấy, dường như tôi nghe thấy bên trong cơ thể mình vang lên một tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó, một luồn ánh sáng bay ra khỏi đầu tôi, dường như có một thứ gì đó đang chạy ra ngoài, ngay lập tức những tiếng kêu quái dị cũng dần biến mất.
Tôi ngẩng đầu, chậm rãi đứng dậy, cố gắng nở nụ cười, nói với người trẻ tuổi đây bí ẩn ở phía trước:
- Ngại quá, làm hại ngươi một phen phí công mà không được gì.
Hắn đã ngừng niệm chú, hay tay từ từ buông ra, vẻ mặt hơi có chút kinh ngạc, đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa, dường như còn là một nụ cười rất vui vẻ.
- Không tệ, không nghĩ tới ở nơi này còn có người có thể phá giải bí thuật của ta, nếu đã như vậy thì...
Hắn vừa nói tới đây, hay tay đột nhiên ném ra cái gì đó, làm cho tôi không kịp đề phòng, chỉ cảm thấy hai đồ vật màu đen đang bay tới, hai tiếng phốc phốc vang lên, đánh thẳng vào ngực tôi...
Nhưng điều này hình như không có tác dụng gì, tôi rất ngạc nhiên, cúi đầu nhìn hai thứ đang rơi xuống đất, hóa ra đó là hai đồng tiền cắc màu đen.
Tôi nghĩ rằng mình đã bị trúng chiêu, nhưng cảm thụ một lát, dường như cũng không có gì bất thường, nghi ngờ nhìn về phía hắn, nghĩ rằng chắc hắn còn thủ đoạn gì nữa, không nghĩ hắn dĩ nhiên cũng là một vẻ mặt thắc mắc không lời giải thích, khẽ kêu ồ lên, nhìn tôi với vẻ kỳ lạ, giống như đang tự hỏi, làm sao thằng này không có chuyện gì?
Tôi gãi đầu, nhìn thấy vẻ mặt kia của hắn, không nhịn được cười:
- Này, có phải ta nên phối hợp với ngươi diễn xuất một lúc không?
Hắn hừ lạnh, một bàn tay nắm vào trong hư không, sau đó hai đồng tiền cắc vừa rơi xuống mặt đất tự động bay trở lại.
Hắn thu hồi tiền cắc, giống như đang hít một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm tôi và nói:
- Một kẻ như ngươi, quả nhiên có chút bản lĩnh, chẳng trách có thể ở trong núi phá hỏng mấy lần chuyện tốt của ta, tuy nhiên, ngày hôm nay đã được định sẵn là ngày chết của ngươi....
Tôi không có biểu hiện gì, âm thầm nắm chặt hai tay, hiện giờ tôi đã rõ ràng được một vài chuyện, mấy chuyện đã xảy ra ở trong núi cùng ở thôn nhỏ kia, đều do tên này gây ra.
Tôi lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi đã thừa nhận mấy con quỷ quái đó tất cả đều là của ngươi, vậy ngươi có thể chết được rồi.
Đột nhiên hắn lộ ra một nụ cười khinh thường đối với tôi, và rồi thân thể hắn đột nhiên biến mất, bao gồm cả con sơn tiêu đang ở trên bả vai của hắn. Tôi sững sờ một lúc, thầm kêu không xong, đang muốn lùi lại phía sau, không gian ở bóng tối trước mặt giống như bị tác động nào đó bóp méo, sau đó người trẻ tuổi kia lập tức xuất hiện ở trước mặt, chỉ thấy khóe miệng của hắn nhếch lên, sau đó tung ra một đấm về phía tôi.
Tôi không kịp tránh, đánh phải bất chấp tất cả, lùi tay phải về sau để có thế, kim nhọn trên đỉnh đầu của chiếc nhẫn đã lòi ra, đấm mạnh về phía ngực hắn.
Pha đối chiến này, nhất định hai người sẽ cùng bị thương! Tuy nhiên, tôi không tin hắn có thể dùng một đấm mà đánh chết tôi, nhưng kim độc ở nhẫn huyết ngọc của tôi thì lại khác, chỉ cần đụng trúng hắn, sau đó lực lượng cấm kỵ sẽ sinh ra sức mạnh gì, tôi không thể nào đoán được.
Nhưng tôi đã đánh giá quá cao thân thủ của mình, cú đấm này vừa mới đánh ra, còn chưa đụng trúng hắn, ngực đã bị đấm mạnh một phát, tôi đột nhiên sững người, cảm thấy khó thở, sau đó phải lui về sau mấy bước.
Hắn nở nụ cười âm trầm, thân hình lại di chuyển, sau đó dùng tay phải đấm về phía tôi lần nữa, lần này hắn đánh vào cằm của tôi, tôi không thể đứng vững được nữa, té ngã xuống đất, chỉ cảm thấy quanh đầu mình toàn sao với sao, cái cổ dường như bị chặt đứt.
Cái tên này sao mạnh quá vậy!
Bà ngoại nó, tôi xoa xoa cằm, cố gắng đứng dậy, nhưng ngực đột nhiên cảm thấy một trận đau đớn dữ dội, làm tôi phải cúi người xuống ho sù sụ.
- Ồ, hóa ra ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao, ta còn tưởng, không cần dùng tới thuật pháp, thì ta không thể nào tổn thương được ngươi chứ?
Hắn nở một nụ cười âm hiểm, từ từ giơ lên nắm đấm, giống như đang tỏ vẻ quơ quơ tay đối với tôi, một lần nữa bước tới.
Tôi nên làm gì bây giờ? Cái tên này không chịu cùng tôi đấu pháp, bắt đầu chơi nắm đấm, hơn nữa tôi dường như không thể đánh lại hắn, tôi nên làm gì đây...
Tôi khom người xuống, trong đầu đang nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để đối phó, vào lúc này, ngoại trừ nhẫn huyết ngọc ở trên tay, trên người tôi còn có hai tấm phù chú, nhưng chỉ đối phó được với mấy con yêu ma quỷ quái, còn người thanh niên trước mắt này, mặc dù hành động của hắn hơi có vẻ quỷ dị, nhưng lại là một con người không thể nghi ngờ, mà tôi cũng không có nhiều cơ hội, nếu dùng mấy tấm phù chú đánh hắn mà không có tác dụng, như vậy chẳng phải nguy to sao?
Nhìn thấy hắn đang dần dần bước tới, ngón tay của tôi đột nhiên đau đớn, có lẽ cơn đau này đã làm cho tôi nắm tay lại theo bản năng, nhưng trong đầu lại nhớ ra, làm sao tôi quên mất thứ này chứ?
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi đã nghĩ ra được chủ ý, vì vậy tôi cắn răng chịu đựng đau đớn, ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười của tôi còn kèm theo vài tiếng ho khan, nghe có vẻ quái dị cực kỳ.
Hắn cau mày và dừng lại, ngẩng đầu lên và hỏi:
- Trước khi chết nếu ngươi có tâm nguyện gì, cứ nói với ta, dựa theo quy củ, ta có thể đáp ứng ngươi một chuyện.
Quy củ? Cái gì quy củ?
Tôi không hiểu ý của hắn, nhưng bây giờ chuyện này không quan trọng, tôi cố gắng cười vài tiếng, dùng hai bàn tay, lấy ra hai tấm phù chú, bất chấp mọi thứ, hét lớn một tiếng, lần lượt ném đi ra ngoài.
Hắn không di chuyển, trong miệng đang lầm bẩm điều gì đó, con sơn tiêu đang trên vai hắn đột nhiên rú lên, hai vuốt của nó nhanh như chớp, giống như muốn đem hai tấm phù chú cầm vào trong tay.
Tôi cười lạnh, nếu như ngươi đã muốn chết như vậy, cũng không thể nào trách ta được.
Không nằm ngoài dự đoán của tôi, con sơn tiêu vừa nhảy lên chộp hai tấm phù chú vào tay, lập tức hai luồng ánh sáng đỏ lóe lên rồi nổ tung, tôi có thể thấy rõ ràng tấm phù chú chữ Trấn cùng phù chú chữ Khu đồng thời hiện ra uy lực, giống như hai quả bom, nổ ầm ầm, làm con sơn tiêu hét lên thảm thiết, thân thể bị bắn bay ra xa mười mấy mét, rơi mạnh xuống đất, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ, cố gắng giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng lại bị một luồng ánh sáng đỏ cầm cố, làm cho nó không thể nhúc nhích được.
Tôi không nghĩ tới con sơn tiêu này lại tiếp nhận uy lực của hai tấm phù chú, nhưng điều này cũng không có gì không ổn, có thể loại bỏ được con sơn tiêu ra khỏi cuộc chiến, ngay lúc con sơn tiêu bị đánh bay, thừa dịp người kia còn đang ngây người, tôi đã lập tức dùng máu của mình triển khai Pháp Quyết Chữ Phá!
Cái này người ta gọi là thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng ngươi, tôi không đợi hắn phục hồi tinh thần, đánh ra một chưởng, chữ Phá được triển khai từ máu nhanh chóng bay đi, bay thẳng về phía hắn!
Biểu hiện của hắn thay đổi, trong miệng liên tục vang lên đủ loại âm điệu, đồng thời hai tay của hắn múa may lung tung, dường như muốn chống đỡ đòn tấn công này của tôi, nhưng sau khi hắn triển khai một loạt động tác, sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi, khi chữ Phá bay đến gần chỗ hắn, hắn đột nhiên từ bỏ chống lại, thân thể trở nên vặn vẹo, một lần nữa biến mất tại chỗ.
Tôi mở to mắt nhìn, thấy được chữ phá vừa bay đến chỗ của hắn biến mất lập tức nổ tung, âm thanh lần này lớn khủng khiếp, sân vận động này vốn nằm ở vị trí trống trải, bây giờ vang lên một tiếng động to lớn, không chừng hết thảy mọi người trong ký túc xá đều nghe thấy hết mất.
Chỉ thấy sau khi chữ Phá kia bị nổ tung, một luồng ánh sáng đỏ nhanh chóng lan ra, thân hình của tên kia hiện ra ở một nơi cách đó không xa, bộ dạng của hắn lảo đảo, khóe miệng đầy máu, hắn đã bị thương!
Trong lòng tôi mừng thầm, Pháp Quyết Chữ Phá này không hổ danh là bí mật tối cao của tầng thứ nhất cấm pháp, thực sự dùng quá tốt.
Ngực của hắn phập phồng, nhưng lại nở một nụ cười tàn nhẫn, cười nói:
- Khá lắm, bí pháp này của ngươi, từ trước đến nay ta chưa từng thấy qua, tuy nhiên, ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Hắn giống như một con sói hoang hung ác lên cơn điên, cơ thể nhào lên lần nữa, và tung một đấm về phía tôi như lúc nãy!
Tôi vội vàng muốn nhanh chóng triển khai Pháp Quyết Chữ Phá, nhưng lần này tôi chưa kịp triển khai, chỉ vừa mới suy nghĩ, đầu đã đau như búa bổ, muốn ngã xuống đất, lúc này tôi đã không thể triển khai ra được chữ Phá kia.
Tôi lập tức hiểu ra vấn đề, mới vừa rồi bị hắn âm hiểm đánh lén, hồn phách bị tổn thương, tinh thần lực đã không còn đầy đủ, nếu như dùng giấy bút để viết ra một tấm phù chú thì có thể, nhưng dùng máu triển khai thì tôi làm không được.
Nhưng hắn lại nhanh chóng nhào tới, động tác của hắn rất nhanh, tôi không thể nào tránh khỏi, trong khoảnh khắc đó, tôi nhanh trí cúi người xuống bóc lấy một ít cát, giơ tay lên trời hét lớn:
- Ngươi hãy nhận lấy chiêu thực cốt thần sa này đi!
Sắc mặt hắn thay đổi, thân hình đang ở giữa không trung đột nhiên vặn vẹo rồi biến mất.
Hoàn hảo, chính là vào lúc này!
Tôi nắm lấy cơ hội hiếm có này, dùng sức dậm chân thật mạnh....
Quay người bỏ chạy!