Chương 71: Mượn Xác Nhập Hồn
Phản ứng của Tân Nhã làm tôi hết sức giật mình, tôi vội vàng đỡ lấy thân thể lảo đảo muốn ngã của nàng, nhìn cô gái kia hỏi nàng:
- Ai, chị nói nàng là ai?
Nhưng cả người Tân Nhã run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhìn cô gái ở phía xa kia, cũng không hề nói ra được một câu nào nữa.
Cô gái kia cũng rất bình tĩnh, một lần nữa đeo lại khẩu trang, cúi đầu xuống, vội vã đi tới, suốt chặng đường đi cũng không có nhìn một chút về phương hướng bên này của chúng tôi.
Tôi cùng với Tân Nhã đứng ở nơi đó, nhìn cô gái kia tiến vào tòa nhà thực hành, biến mất không còn tăm hơi.
Hồi lâu sau, Tân Nhã vẫn không có khôi phục bình thường, nàng ngơ ngác nhìn phương hướng cô gái kia biến mất, giống như một đứa bé bị mất đi linh hồn.
Đây là một tình huống rất không bình thường, tôi vất vả lắm mới đem Tân Nhã từ tại chỗ kéo đi, cũng không đi đến nhà căn-tin để ăn sáng, mà chạy một hơi đến khu rừng cây nhỏ, kéo nàng ngồi vào một góc không người, bắt đầu tra hỏi.
Tôi nỗ lực gần nữa ngày trời, mới làm cho nàng từ trạng thái hồn bay phách lạc hồi phục như cũ, sau khi nàng ổn định lại, cả người vẫn giống như đang trôi nổi trên những đám mây, lẩm bẩm nói cho tôi biết, cô gái kia, tên là Quan Hiểu Hà, là bạn bè mà nàng quen biết được vào thời điểm mới lên đại học vào năm ngoái, đồng thời cũng là bạn học cùng ngành vũ đạo với nàng.
Tôi buồn bực, nếu là một bạn học, vậy có gì đáng sợ chứ? Làm sao lại nói tại sao nàng vẫn còn sống là ý gì?
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Tân Nhã làm cho tôi giật nảy mình.
Nàng nói rằng Quan Hiểu Hà chính là người đã nhảy lầu bỏ mình vào đầu mùa thu năm ngoái!
Tân Nhã nói ra thân phận của nàng, làm tôi chỉ cảm thấy da đầu mình ngay lập tức tê dại, hầu như cả mái tóc đều dựng đứng lên.
Một người đã chết đi hơn một năm, bây giờ đột nhiên sống lại, hơn nữa còn làm người mẫu lõa thể cho ngành mĩ thuật của trường, đây là tình huống thế nào?
Dù nói đó là một chuyện ma quái, tôi đều có thể tự nhiên tiếp thu, nhưng ở đây là thi thể sống lại, hơn nữa còn ban ngày nhảy nhót tưng bừng đi làm người mẫu lỏa thể, điều này cũng không phải quá mức ly kỳ đi!
Tân Nhã vừa nói xong những lời này, liền lại rơi vào trạng thái hỗn loạn, tôi cũng có thể hiểu cho nàng, đổi lại là bất kỳ một người nào khác, cũng sẽ bị dọa gần chết, chưa kể đến cô ấy đã từng là một người bạn thân với nàng, hơn nữa, trước khi cô ấy xả ra chuyện, Tân Nhã đã từng cố ý cảnh báo cho nàng.
Tôi an ủi Tân Nhã vài câu, nhưng lúc này tôi không thể không nghĩ về chuyện của cô gái Quan Hiểu Hà, trong những bức tranh mà Tiểu Hồ Từ vẽ, viên đá động thiên được nàng làm vật trang sức đeo trước ngực.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, chẳng lẽ nàng đang mượn xác nhập hồn sao?
Việc này vô cùng có khả năng, bởi vì nếu không có viên đá động thiên kia, tôi sẽ không suy nghĩ theo chiều hướng này, bởi vì tôi còn nhớ rõ ràng, viên đá động thiên kia là đồ vật thu hút hồn phách, một thi thể chết đi có thể đứng dậy và sống lại, ngoại trừ có hồn phách trên người, tôi thực sự không thể nghĩ ra được một lời giải thích khác.
Nhưng mục đích thực sự của cô ấy là gì? Nếu hồn phách đã vào trong người, dùng hành vi mượn xác nhập hồn, vậy thì phải sớm cao chạy xa bay rồi chứ, tìm một địa phương nào đó không ai nhận biết mình để sinh sống, cần gì phải quay trở lại ngôi trường quen thuộc này, trở lại phòng học, thậm chí còn đi làm người mẫu lõa thể, lẽ nào cái tên mượn xác nhập hồn này là một tên điên sao? Hay là người này có hận thù gì với Quan Hiểu Hà kia, cố ý cởi sạch để cho người ta thấy hết?
Thực sự chuyện này vượt quá mức tưởng tượng, tôi vẫn cho rằng tâm lý của mình rất cường hãn, nhưng vẫn bị chuyện này làm cho rối loạn hết cả lên, tôi thầm nghĩ, sợ rằng Sherlock Holmes cùng với Conan song kiếm hợp bích điều tra vụ án này, e rằng cũng phải hao tâm tổn trí lắm, vì đây là một vụ án lớn kết hợp nhiều yếu tố kinh dị khủng bố, căng thẳng, cùng lý luận của thám tử, đạo đức xã hội!
Suy nghĩ một hồi, tôi liền cảm thấy được số lượng lớn tế bào não của tôi đang nhanh chóng chết hết, không thể không cảm thấy đau đầu, lại nhìn Tân Nhã một chút, đang lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, nhưng một câu tôi cũng không thể nghe rõ.
Tân Nhã đáng thương, ngày hôm qua mới vừa bị thường, ngày hôm nay liền phải chịu kích thích lớn như vậy, tôi nắm lấy cánh tay của nàng, đang muốn khuyên bảo nàng vài câu, nhưng trong đầu đột nhiên nhớ đến một vấn đề, đột nhiên buột miệng kêu lên:
- Không đúng đâu, Tân Nhã à, em sợ chị chỉ nhận lầm người đó?
Tân Nhã bị câu nói này của tôi làm cho hơi tỉnh táo lại, ngơ ngác nói:
- Cái gì?
Tôi vỗ đùi, nói với nàng:
- Chị thử nghĩ xem, điều này có chút không đúng, nếu như nàng là Quan Hiểu Hà, chính là người nhảy lầu chết năm ngoái, như vậy nàng trở về trường học này, còn đi làm mô hình người mẫu lỏa thể, chẳng lẽ không sợ người khác nhận ra nàng sao? Nếu chị vừa nhìn một chút liền có thể nhận ra nàng, thì không có lý do gì mà người khác không thể nhận ra được, hơn nữa, nàng bình thường mang khẩu trang, khi đi học, khẩu trang nhất định phải tháo xuống chứ, nhiều bạn học như vậy, còn có giáo viên, làm sao có khả năng một điểm phản ứng đều không có?
Lý do này rất dễ dàng nghĩ đến, vì vậy tôi đưa ra kết luận, khẳng định Tân Nhã đã nhận lầm người.
Nhưng tôi không hề nghĩ tới, Tân Nhã lại dùng sức lắc đầu, giọng nói vô cùng chắc nịt, khẳng định:
- Chị tuyệt đối sẽ không nhìn lầm đâu, chị cùng với Quan Hiểu Hà rất quen thuộc, mặc dù chỉ thấy một bóng lưng, một gò mà, chị cũng có thể nhận ra được cô gái đó chính là nàng.
Thấy thái độ của Tân Nhã kiên quyết như thế, tôi thật không thể hiểu nổi, chuyện này rõ rành rành ra đó, làm sao nàng vẫn khẳng định đó là Quan Hiểu Hà?
Nhưng Tân Nhã cũng không phải thuộc về loại người không có lý trí, tôi nghĩ có lý, nàng lại bỏ qua hoàn toàn, một mực khẳng định suy đoán của chính mình, cô gái đó chính là Quan Hiểu Hà.
Tôi cũng không muốn tranh luận với nàng về chuyện này, khi không có một chứng cứ xác thực nào trước, như vậy bất kỳ ý nghĩ nào cũng đều là suy đoán
Cuối cùng, tôi đành phải đưa Tân Nhã về nghỉ ngơi trước, tôi nói với nàng, dù cho người kia có phải là Quan Hiểu Hà thật hay không, tôi vẫn sẽ điều tra thật rõ ràng và nhất định sẽ cho nàng một câu trả lời thỏa đáng.
Tuy nói ra như thế, nhưng tôi phải đi điều tra bằng cách nào? Lấy tình huống hiện tại mà nói, dường như không hề có một ý tưởng nào, cũng không có một đầu mối gì, trừ khi tôi có thể ở trong bóng tôi bí mật theo dõi người con gái tên “Quan Hiểu Hà” kia, cho đến khi cô ấy bại lộ ra thân phận của chính mình.
Ý tưởng này thực sự có chút mạo hiểm, nhưng bây giờ hình như cũng không có biện pháp nào tốt hơn.
Tôi cần phải nhanh chóng, vì ba ngày sau, tôi còn có một ước định sinh tử.
Vì vậy, tôi liền canh chừng ở phía dưới tòa nhà thực hành, ngồi ôm cây đợi thỏ.
Tôi loanh quanh ở dưới lầu liên tục hơn một giờ đồng hồ, mới đợi được đến lúc ngành mĩ thuật tan học, tuy nhiên đi ra trước tiên là một đám nam sinh tụm năm tụm ba, trong đó còn có mặt Tiểu Hồ Tử.
Tôi quay mặt muốn tránh hắn, nhưng không ngờ mắt tên này quá tinh, vừa nhìn một chút liền nhận ra tôi, cả người liền chạy ào ào tới, vỗ vào bả vai tôi một phát, hùng hổ nói:
- Mẹ nó, tiểu tử cậu đúng là có tiền đồ, bắt đầu ban đêm không chịu về phòng ngủ, nói nghe, tối ngày hôm qua cậu đi đâu lêu lổng hả...
Tôi bất đắc dĩ xoay người lại lườm hắn một cái:
- Xuỵt, đừng có làm ồn, không phải vì tôi có việc bận sao...
Tiểu Hồ Tử nhếch miệng nở nụ cười:
- Dẹp mấy cái lí do lí trấu của cậu đi, nếu có việc thì việc đó cũng chưa chắc là việc tốt...
Hắn bỗng nhiên hạ thấp giọng, lôi kéo tôi nói:
- Lần trước ký túc xá nữ sinh bắt dâm tặc, lần đó cậu trở về với bộ dạng tả tơi, tối ngày hôm qua ký túc xá nữ sinh lại bắt dâm tặc, còn nói người kia đã chạy thoát, kết quả cậu một đêm không về, cậu nói xem, trên đời này có chuyện trùng hợp như thế sao?
Tôi thật sự bị câu hỏi của hắn làm sững sờ, cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật đúng như thế.
- Tiểu Hồ Tử, chúng ta có phải là huynh đệ không?
Tôi lôi kéo hắn hỏi.
- Vậy rốt cuộc là có chuyện gì, khi nào...
Con mắt Tiểu Hồ Tử hơi chuyển động, cười khà khà đáp.
Nghĩ không ra lòng dạ tên này sâu như vậy, tôi thầm mắng một câu, rồi quay đầu nói với hắn:
- Nếu như là huynh đệ, những thứ khác trước tiên đừng quan tâm, giờ cậu hãy cho tôi biết, cô gái làm người mẫu lỏa thể cho các cậu, nàng chính là ai và tên của nàng là gì?
Tiểu Hồ Tử nhìn tôi với vẻ mặt quái dị, nói:
- Làm sao mà cậu vẫn nhớ cô ấy thế, không phải lần trước tôi đã nói với cậu rồi sao, đó là một sinh viên trong trường chúng ta, làm người mẫu lõa thể chỉ là công việc bán thời gian thôi.
Tôi giật mình, nhớ lại xác thực Tiểu Hồ Tử đã từng nói với tôi câu này, nhưng mà cô ấy là học sinh ngành nào?
Tôi hỏi lại Tiểu Hồ Tử lần nữa, hắn nghĩ một chút, nhưng lại lắc đầu:
- Cái này tôi cũng đâu có biết, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, không ai biết được nàng học ngành nào, cũng chưa từng thấy nàng đi học, dù sao nàng rất thần bí.
Tôi nhắc nhở hắn:
- Cậu nghĩ kỹ một chút, tướng mạo của nàng, có giống như một người nào đó hay không?
Tiểu Hồ Tử ngẫm nghĩ:
- Cậu nói đến một minh tinh nào đó à?
Tôi lắc đầu nói:
- Không phải minh tinh, ý của tôi là, nàng lớn lên có giống hay không... cô gái nhảy lầu chết năm ngoái kia...
Tiểu Hồ Tử bị câu nói của tôi dọa hết hồn, cả người run lên, vỗ vỗ ngực nói:
- Mẹ nó, đừng có nói ra mấy thứ dọa người như vậy a, hơn nữa tôi cũng đâu có thấy qua dung mạo cô gái đã nhảy lầu kia, làm sao tôi biết cô ấy trông ra sao? Người ta là một cô gái tốt bụng khỏe mạnh, sẵn sàng hiến thân vì nghệ thuật, cậu đừng có mà ăn nói lung tung.
Tôi lắc lắc đầu, không có tranh luận, nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy thì cậu nói cho tôi biết tên của nàng đi.
Tiểu Hồ Tử lại do dự, dường như không muốn, nhưng cuối cùng vẫn nói với tôi:
- Được rồi, tuy nhiên tôi nói xong, cậu phải giữ bí mật giúp tôi, đây là giảng viên đã thông báo, không thể tiết lộ quá nhiều cho người ngoài biết, chắc đây cũng là một loại bảo vệ.
Tôi gật đầu liên tục:
- Ừ ừ ừ, vậy cậu nói nhanh một chút.
Tiểu Hồ Tử nhìn ngó xung quanh, sau đó mới tiến đến sát tai tôi, nhỏ giọng nói:
- Tên của nàng là... Lam Đình!
Một lần nữa tôi bị câu nói của hắn làm hết hồn, đùa gì thế, Lam Đình? Tên của nữ quỷ đáng thương kia không phải vừa vặn gọi Lam Ninh sao, tại sao nơi này lại xuất hiện một Lam Đình nữa? Đây là cố ý lấy tên, hay là một sự trùng hợp.
Tuy nhiên, trong lòng tôi cũng cảm thấy yên tâm, bởi vì, nàng cũng không phải mang tên Quan Hiểu Hà.
Nếu như vậy, tôi đã có thể xác nhận được suy đoán của mình, hai người này cơ bản không phải cùng một người, tôi đã nói mà, làm sao có khả năng một người sống sờ sờ nhảy lầu chết một năm trước, lại có khả năng mượn xác hoàn hồn rồi xuất hiện lại ở trong trường học, điều này căn bản là phản khoa học.
Nhưng tôi quên mất rằng, từ nhỏ đến lớn, những chuyện tôi làm ra, dường như cũng chẳng có quan hệ gì tới khoa học.
Đương nhiên, còn có một khả năng, đó chính là nàng dùng tên giả.
Lúc tôi đang suy nghĩ, cửa chính của tòa nhà thực hành bỗng nhiên đi ra một người, tóc dài, áo khoác, khẩu trang, kính râm.
Chính là cô gái bí ẩn kia!
Nàng hơi nghiêng đầu, hai tay cắm ở bên trong túi áo, mặt không hề có cảm xúc đi về phía trước, hiển nhiên, nàng cũng có chú ý đến chúng tôi.
Cơ hội tới!
Tôi đứng ở phía sau, nhìn hai bên không người nào, lập tức mở miệng hô to:
- Quan Hiểu Hà!
Tôi vừa nói xong, liền thấy được “Lam Đình” đột nhiên dừng bước, rồi từ từ quay người sang, con mắt trừng lớn nhìn chằm chằm tôi!
Con mẹ nó, đứng trong gió tôi đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc...